Chương 13
“Chúng ta phải cố gắng thì mới nhanh trả hết nợ được chứ ạ”.
Và như vậy cậu mới có thể một lần nữa được nhìn thấy cậu ấy.
Mẹ Lâm thở dài:
“Được rồi, nhưng con không được làm quá sức đấy, nếu cảm thấy không ổn thì nhất định phải xin nghỉ”.
Lâm Tinh Thần mang giày xong, cậu đứng dậy gật đầu:
“Vâng, con biết rồi ạ, con đi đây, tạm biệt mẹ”.
_________________________________________
Từ nhà đi đến chỗ làm của Lâm Tinh Thần mất hai mươi phút đi bộ, thật ra cậu có thể đi xe buýt để đến chỗ làm nhanh hơn nhưng vì tiết năm tệ nên mỗi ngày cậu đều đi bộ đến chỗ làm.
Lâm Tinh Thần nghĩ, một chuyến đi phải tốn năm tệ, mỗi ngày cậu đi ít nhất là hai chuyến, tốn hết mười tệ, vậy tính ra một tháng là ba trăm tệ. Thôi thì bỏ ra chút sức lực đi bộ, như vậy cậu liền tiết kiệm được một mớ.
Lâm Tinh Thần đẩy cửa vào, đây là một quán ăn nhỏ nhưng những món ở đây đều là đặc sản nên được rất nhiều khách du lịch yêu thích. Trời còn khá sớm những đã có vài vị khách ngồi chờ trước. Cậu đi nhanh chóng đi vào bếp để giúp mọi người chuẩn bị.
“Tiểu Tinh đến rồi à, đã ăn gì chưa?”.
Người lên tiếng là cô chủ quán ăn, nơi này đều là những cô dì lớn tuổi, Lâm Tinh Thần là người trẻ duy nhất ở đây, bề ngoài ưa nhìn, tính tình tốt lại siêng năng làm việc nên các cô dì ở đây đều rất ưu ái cậu.
Lâm Tinh Thần vừa đeo tạp dề vừa đáp:
“Dạ chưa ạ, khi nào đến giờ nghỉ trưa con sẽ ăn luôn”.
Cô chủ quán vội lắc đầu:
“Như vậy thì đâu có được, người trẻ thì phải ăn thì mới có sức khoẻ để làm, cô có mua một ít bánh cho mọi người, con đến lấy ăn lót bụng đi rồi làm”.
Lâm Tinh Thần cũng không khách sáo, cậu cười gật đầu:
“Vâng ạ”.
Khi mọi người chuẩn bị xong nguyên liệu thì khách cũng bắt đầu đến đông đúc.
Lâm Tinh Thần thuần thục cầm thực đơn đi đến từng bàn.
“Quý khách muốn dùng gì?”.
Người khách ngoại quốc nhìn một lượt thực đơn sau đó lại nhìn Lâm Tinh Thần.
“Đây là lần đầu tôi đến đây, cậu có thể giới thiệu cho tôi vài món được không?” (Tiếng Anh).
Lâm Tinh Thần bình tĩnh nhẹ nhàng đáp:
“Quý khách có thể gọi thử món cá ươm tương này, đây là món bán chạy nhất ở đây, cá mà quán chọn rất tươi”. (Tiếng Anh)
Cậu lại chỉ đến một món khác trên thực đơn.
“Đây là canh đậu hủ, vừa mềm, vừa mọng nước, ăn nhiều cũng không ngấy”. (Tiếng Anh).
Giọng của Lâm Tinh Thần dù không chuẩn như người bản xứ nhưng đặc biệt dễ nghe.
Người khách ngoại quốc vui vẻ gật đầu.
“Cảm ơn, lấy cho tôi hai món đó”
Lâm Tinh Thần ghi món vào tờ giấy nhỏ rồi nhận lại thực đơn.
“Vâng, quý khách vui lòng đợi một lát”.
Mấy dì trong bếp nhìn nhau nói:
“Tiểu Tinh đúng là cứu tinh của quán mà, trước đây gặp trường hợp này chúng ta chỉ có thể chỉ chỉ trỏ trỏ, nhiều lúc còn khiến cho khách tức giận bỏ đi nữa”.
“Đứa nhỏ giỏi như vậy không biết sao lại rơi vào hoàn cảnh này nữa”.
“Đúng vậy, đáng ra phải cho đi học thật tốt để sau này làm sếp lớn chứ”.
Cô chủ quán lúc này mới hắng giọng lên tiếng:
“Được rồi, được rồi, mọi người mau làm việc đi, nếu không thì khách lại bỏ đi hết bây giờ”.
Bên ngoài, Lâm Tinh Thần đi đến một bàn có hai cô gái nhỏ.
“Quý khách muốn dùng gì?”.
Một người chăm chú nhìn thực đơn, một người lại không nhịn được nhìn Lâm Tinh Thần hỏi:
“Anh à, anh có người yêu chưa?”.
Lâm Tinh Thần sửng sốt, cô gái đang xem thực đơn cũng giật mình ngước nhìn.
Lâm Tinh Thần vội vàng nói:
“Xin lỗi quý khách, đang là giờ làm việc, quý khách vui lòng gọi món, những khách khác còn đang chờ”.
Hai người cũng không làm khó Lâm Tinh Thần, nhanh chóng gọi món.
Lâm Tinh Thần vừa cầm thực đơn quay đi đã nghe hai người thì thầm.
“Này, cậu làm cái gì vậy?”.
“Chẳng phải cậu thích anh ấy sao, tớ giúp cậu hỏi thôi mà”.
“Ngại chết đi được”.
“Nhưng mà phải nói mắt nhìn của cậu lần này rất tốt, tớ duyệt, nhất định phải cua cho được đấy”.
Lâm Tinh Thần thần không nhịn được cười nhẹ.
Cô gái kia nghe thấy liền đỏ mặt:
“Cậu đừng nói nữa”.
“Được, được, tớ không nói”.
Lâm Tinh Thần đang vui vẻ nhưng rất nhanh tâm trạng liền trầm xuống.
Làm cô gái nhỏ thật tốt, nếu cậu là một cô gái thì có phải cậu cũng có cơ hội rồi không?
Lâm Tinh Thần vội lắc đầu xua đi suy nghĩ điên khùng của mình.
Ngày cuối tuần nên quán đặc biệt đông khách, Lâm Tinh Thần làm việc đến không kịp thở, nhưng cậu rất vui vì hôm nay có được không ít tiền bo.
Quán mở cửa từ tám giờ sáng đến năm giờ chiều nhưng hơn bốn giờ một chút đã ngưng nhận khách, mọi người trong quán bắt đầu dọn dẹp.
Lâm Tinh Thần bưng hết bát đĩa trên bàn đem vào bồn, sau đó xoắn tay áo bắt đầu cùng các dì lau rửa.
Bàn tay của Lâm Tinh Thần đặc biệt đẹp, ngón vừa thon lại vừa dài, nhưng do ngâm nước với xà phòng nhiều nên một vài đầu ngón tay của cậu bị bong đến ửng đỏ.