Chương 12
Người phụ trách đầu giá lên tiếng:
“Đây là vật cuối cùng của buổi đấu giá ngày hôm nay, quả là một tuyệt phẩm”.
Người phụ trách thấy Ngôn Tranh đứng bật dậy liền vui đùa nói:
“Này cậu bạn, tôi biết là nó rất xuất sắc rồi, cậu không cần quá khích vậy đâu haha”.
Xung quanh liền nổi lên một tràng cười.
Người bạn kia vội vàng kéo Ngôn Tranh ngồi xuống, Ngôn Tranh vẫn ngơ ngác nhìn bức tượng.
Người phụ trách đấu giá nói tiếp:
“Được rồi, giá mở đầu của vật phẩm này sẽ là một ngàn tệ, xin mời các vị ra giá”.
Khán đài lập tức xôn xao.
“Một ngàn mốt”.
“Một ngàn rưỡi”.
“Hai ngàn”
…..
Mức giá ngày càng được đẩy lên cao, Ngôn Tranh lúc này mới hoàn hồn trở lại. Hắn chóng giơ bảng lên.
“Mười ngàn tệ”.
Người chủ trì lên tiếng “Anh bạn à, không phải là cậu đến đây để phá chứ, cậu không còn lượt mua nữa rồi”.
Ngôn Tranh vẫn cố chấp giơ bảng, người bạn bên cạnh kéo xuống thì hắn lại đưa lên.
Người chủ trì thở dài.
“Thôi được rồi, vì đây là một món đồ đặt biệt nên cho phép tất cả mọi người ra giá vậy”.
Phía dưới càng náo nhiệt hơn, số lượng bảng được giơ lên cũng nhiều lên.
“Mười một ngàn tệ”.
“Mười hai ngàn tệ”.
…..
Ngôn Tranh siết chặt tấm bảng.
“Năm mươi ngàn tệ”.
Khán đài lập tức im lặng, rất nhiều ánh mắt đổ dồn về phía Ngôn Tranh.
Người chủ trình cười nói:
“Con số hình như đã vượt quá mức kiểm soát rồi thì phải”.
“Năm mươi ngàn lần thứ nhất”.
“Năm mươi ngàn lần thứ hai”.
“Năm mươi ngàn…”
“Một trăm ngàn tệ”.
Ngôn Tranh liền tức giận nhìn đến người phát ra giọng nói.
Hắn muốn giơ bảng lên một lần nữa thì người bên cạnh liền kiềm lại.
“Ngôn Tranh, mày đừng điên nữa, ông ta là người đầu tư lớn nhất của trường, dù mày có bán cả gia tài cũng không đấu lại ông ta đâu”.
Lời nói vô ý này như một cú tát vào mặt Ngôn Tranh, lần đầu tiên hắn cảm hắn làm người vô cùng thất bại, đến cả bóng dáng của người mình yêu cũng không dành lấy được.
Ngôn Tranh đứng phắt dậy lao ra khỏi hội trường, nhanh đến nỗi người bên cạnh cũng không giữ kịp.
*Bụp*Bụp*Bụp
Ngôn Tranh liên tục đấm mạnh vào tường, đến khi các đốt ngón tay tê cứng mất cảm giác. Trong lòng luôn tự mắng bản thân là đồ vô dụng.
Đấm đến khi mọi mệt không chịu được nữa liền ngồi bệt xuống, lưng dựa vào tường. Đến cả lúc này nên làm gì hắn cũng chẳng biết lượng, như vậy sao hắn có thể một lần nữa được ôm Lâm Tinh Thần vào lòng đây.
______________________________________
Hiệu trưởng trường thận trọng nói:
“Ngài Trịnh, rất vui vì ngài đã dành thời gian quý báu để đến tham gia buổi đấu giá nguyện nguyện ngày hôm nay, cảm ơn ngày”.
Trịnh Trùng cười nói:
“Tôi cũng rất vui vì được tham gia một hoạt động có ích như thế này, hơn nữa còn lấy được không ít món đồ thú vị”.
Hiệu trưởng vui mừng
“Ngài hài lòng là tốt rồi”.
Trịnh Trùng nói:
“Thời gian cũng không còn sớm, tôi phải quay về công ty thôi”.
Hiệu trưởng gật đầu:
“Được, mời ngài”.
Ngay khi Trịnh Trùng chuẩn bị bước lên xe thì bị một bàn tay ngăn lại.
Trịnh Trùng nhíu mày:
“Cậu nhóc, có chuyện gì sao?”.
Ngôn Tranh nói:
“Bức tượng kia, cần bao nhiêu tiền thì ông mới đưa lại cho tôi?”.
Trịnh Trùng buồn cười:
“Nói chuyện tiền bạc với tôi, có phải là cậu quá tự tin không?”.
Ngôn Tranh nói:
“Bao nhiêu?”
Trịnh Trùng hỏi lại:
“Bức tượng đó rất quan trọng với cậu sao?”.
Ngôn Tranh lập tức nói:
“Rất quan trọng”
Trịnh Trùng gật đầu:
“Được, vậy không làm khó cậu nữa”.
Sau đó Trịnh Trùng chỉ tay về một hướng:
“Có nhìn thấy trung tâm thương mại kia không?”.
Ngôn Tranh nhìn theo, đó là trung tâm thương mại cao lớn nhất thành phố, nên dù đứng từ xa vẫn có thể nhìn thấy đỉnh của nó vượt khỏi những toà nhà cao tầng khác.
Ngôn Tranh gật đầu.
Trịnh Trùng tiếp tục nói:
“Đơn giản thôi, một trung tâm thương mại đổi lấy một vật quan trong, cũng không lỗ đâu haha”.
Ngôn Tranh hơi sững sờ một chút, sau đó nghiêm túc nói:
“Được, đợi tới khi tôi đem trung tâm thương mại đó đến, ông nhất định phải trả bức tượng đó lại cho tôi”.
Trịnh Trùng hơi giật mình, ông chỉ là muốn đùa một chút, không ngờ nam sinh này lại mạnh miệng như vậy.
Trịnh Trùng gật đâu:
“Được, tôi đợi cậu”.
Dù nói vậy nhưng ông cũng không để trong lòng, dù sao cũng chỉ là một sinh viên nhỏ, có thể làm được gì chứ.
Ngôn Tranh siết chặt tay, ánh mắt cực kỳ kiên định, hắn nhất định sẽ cướp Lâm Tinh Thần về tay một lần nữa, dù là bức tượng hay là người thì cũng phải đều là của hắn.
______________________________________
Lúc này ở một thành phố lân cận.
“Khụ…khụ…khụ”.
Mẹ Lâm nhìn gương mặt xanh xao của Lâm Tinh Thần, bà đau lòng vừa lo lắng nói:
“Tiểu Tinh à, hay là hôm nay nghĩ một bữa đi”.
Lâm Tinh Thần vừa mang giày vừa nói:
“Con không sao ạ, hôm nay là cuối tuần, lương được tăng gấp ba, sao có thể nghĩ được ạ”.
Mẹ Lâm đỏ mắt:
“Con và cha con sao lại cố chấp như vậy chứ?”.