Chương 30
Thanh Dung nghe xong thì nhẹ nhàng gật đầu, Băng Nhi đỡ nàng đứng dậy rồi cùng nàng đi ra nàng. Hương Nhi nhìn thấy Thanh Dung đi ra ngoài, ánh mắt này đầy sự bí ẩn nhìn nàng. Thanh Dung và Băng Nhi đi dạo trên hành lang rồi tâm sự.
Thanh Dung dịu dàng nói: “ Băng Nhi em có thế A Phong thay đổi rất nhiều không? Ta thấy huynh ấy đã không còn hoạt bát như xưa nữa rồi!.”
Băng Nhi nhìn Thanh Dung rồi đáp lại nàng: “ Công chúa…thánh thượng đã lên ngồi cũng được hơn một năm rồi, người làm sao có thể giống trước kia được nữa chứ!.”
Thanh Dung nghe xong thì ngơ ngác, nàng đứng lặng người một lúc rồi nói: “ Đã hơn một năm rồi sao? Nhanh thật đó, mới đấy mà ta đã ở Thanh Hà được hơn một năm rồi!.”
Hương Nhi và thị nữ của mình từ xa đi tới, trên khuôn mặt nàng lại một khuôn mặt chán ghét và căm ghét, nàng kiêu ngạo nói: “ Nếu cô nhớ nhà rồi thì quay về Thanh Hà đi nhường lại chức Quảng Thành Vương Phi cho bổn công chúa!.”
(Hồng Hoa – Thị nữ thân cận của Hương Nhi)
Thanh Dung nghe thấy thì quay người nhìn nàng, cả bốn người đứng trên bậc cầu thang dài. Thanh Dung lạnh lùng nhìn Hương Nhi rồi đáp: “ Nếu cô muốn thì lấy đi ta cho cô, ta cũng đã quá mệt mỏi với các thân phận Quảng Thành Vương Phi này lắm rồi!.”
Hương Nhi nghe xong thì tức giận đi tới trước mặt Thanh Dung hét lớn nói: “ Cô tưởng ta không muốn sao? Cô tưởng ta muốn làm trắc phi lắm sao? Không phải vì ta quá yêu huynh ấy thì ta cũng không cần hạ mình để làm một trắc phi thấp kém đâu! Cô có biết là ta có thể nhìn thấy được là huynh ấy thật sự rất yêu cô không? Từ ánh mắt và cử chỉ của huynh ấy thể hiện rất rõ ngay cả ta còn nhìn ra! Ta không hiểu cô có điểm gì tốt mà lại khiến huynh ấy yêu cô đến như vậy!.”
Thanh Dung vẫn ngây người ra nhìn Hương Nhi mà không có một chút biểu cảm nào mà lạnh lùng nói: “ Chàng ấy không nên yêu ta tới vậy!.”
Thanh Dung đi tới gần Hương Nhi nói nhỏ vào tai nàng: “ Ta nói cho cô biết một bí mật, đứa nhỏ này không phải là con của chàng!.” Thanh Dung nói xong thì quay người rời đi, Hương Nhi nghe thấy thì ngạc nhiên, nàng đi tới kéo Thanh Dung lại hỏi: “ Cô nói rõ cho ta biết, rốt cuộc là như nào chứ?!.”
Hương Nhi vì dùng lực quá mạnh nên đã khiến Thanh Dung trượt chân lăn xuống những bậc cầu thang. Băng Nhi liền hét lớn: “ Công chúa!.” Nàng hoảng hốt chạy xuống. Hương Nhi nhìn thấy thì hoảng hốt ngơ người ra rồi ấp úm nói: “ Ta…ta không cố ý!.”
Ở chính điện có một thị vệ vội vàng chạy vào báo cáo: “ Bệ hạ! Công chúa Tây Vực và Quảng Thành Vương Phi đang cãi nhau ở ngoài, công chúa đã đẩy vương phi đã xuống cầu thang!.”
Nguyên Phong và Tử Diệp, Dung Thành vừa nghe thấy thì hoảng hốt đứng dậy chạy đi, cả ba người vừa chạy ra ngoài thì thấy Thanh Dung đang lăn xuống bậc cầu thang cuối cùng, nàng nằm bất tỉnh dưới đất, Băng Nhi thì hoảng hốt lo lắng ngồi cạnh nàng. Cả ba người đồng loạt kêu lên: “ Dung Nhi!.” Rồi cùng nhau chạy tới, Nguyên Phong chạy tới đó nhìn thấy Thanh Dung như vậy chàng sửng sốt ngồi lên nằm vào lòng mình rồi run rẩy nói không thành lời: “ Tiểu…Dung…Nhi! Muội làm sao vậy nè?.”
Thanh Dung mơ hồ tỉnh dậy mỉm cười nhẹ rồi nói: “ Ca…cứu muội, cứu đứa nhỏ!!.”
Nàng nói xong thì ngất trong lòng Nguyên Phong, Nguyên Phong đau lòng hét lớn: “ Mau truyền thái y! Mau truyền thái y!!.”
Dung Thanh ngơ người nhìn nàng rồi tức giận hét lớn hỏi Hương Nhi: “ Rốt cuộc cô đã làm gì nàng ấy?!.”
Hương Nhi hoảng sợ không nói lời nàng chỉ biết đứng cạnh Kỳ Quang.Nước mắt Tử Diệp rơi xuống, chàng ngồi bên cạnh Thanh Dung, Tử Diệp ôm lấy nàng từ tay Nguyên Phong khóc như một đứa con nít rồi nói nhỏ vào tai nàng: “ Dung Nhi… Con của chúng ta sẽ không sao đâu! Con của chúng ta sẽ không sao đâu!.”
Nguyên Phong đưa tay ra thì thấy trên tay mình toàn là máu, Tử Diệp nhìn thấy thì hoảng hốt hét lớn: “ Mau truyền thái y!!.”
Sau khi Thanh Dung được đưa về Khang Nghi Điện, tất cả thái y và bà mụ thay nhau đi tới đi lui ra vào phòng của nàng, từ người từ người cầm ra những chậu nước toàn là máu. Giọng hét của Thanh Dung vừa nghe thôi đã cảm thấy đau đớn. Tử Diệp ở ngoài xử lý tra hỏi Hương Nhi.
Tử Diệp nhìn Hương Nhi với ánh mắt lạnh lùng rồi nói: “ Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?!!.”
Hương Nhi hoảng sợ ấp úm nói: “ Ta…ta không có đẩy cô ta!…Ta chỉ là muốn hỏi rõ ràng rốt cuộc cô ta nói đứa nhỏ trong bụng không phải là con của điện hạ là như thế nào thôi!…Không ngờ!!.”
Nguyên Phong và Dung Thành nghe xong thì ngạc nhiên. Hương Nhi hoảng sợ đến phát khóc nàng ngồi khụy xuống khóc lớn, nàng vừa khóc vừa nói: “ Ta…Ta thật sự không có đẩy cô ta! Ta không có đẩy cô ta mà!!.”
Kỳ Quang đau lòng đi tới ôm nàng vào lòng rồi an ủi nói: “ Không sao! Không sao!.”
Kỳ Quang liền nhìn Tử Diệp rồi nói: “ Bệ hạ! Hương Nhi đã sợ hãi đến như vậy rồi! Chuyện này chắc chắn không phải con bé làm!.”
Nguyên Phong lạnh lùng nói lớn: “ Băng Nhi!.”
Băng Nhi lạnh lùng bước ra nói: “ Chính mắt nô tỳ thấy là Hà Hương Nhi đi tới kéo tay công chúa rồi khiến tỷ ấy ngã, lăn xuống cầu thang!.”
Băng Nhi vừa nói xong thì nghe thấy hét thảm thiết của Thanh Dung thì nàng lo lắng chạy vào. Thái y từ trong đi ra nói: “ Bẩm bệ hạ, thánh thượng, điện hạ! Vương Phi có khả năng cao là đã sinh non, đến bây giờ đứa nhỏ vẫn chưa ra, nếu để lâu thêm tí nữa thì cả hai mẹ con đều không giữ được!.”
Nguyên Phong hét lớn: “ Ông nghe kỹ cho ta bằng mọi giá ông phải cứu cả hai mẹ con muội ấy!.” Từ ngoài điện Tuyết Nhi và Lục Dương lạnh lùng bước vào.
Tuyết Nhi và Lục Dương đi tới bái kiến: “ Thánh thượng!.”
Nguyên Phong nhìn thấy họ rồi nói: “ Tuyết Nhi! Lục Dương!.”
Lục Dương nhìn Nguyên Phong rồi đáp: “ Điện hạ! Bây giờ muội không có thời gian nói chuyện với huynh, lập tức truyền lệnh cho tất cả thái y lui xuống!.”
Tử Diệp lo lắng nhìn Tuyết Nhi rồi nói: “ Rốt cuộc cô muốn làm gì?!.” Tuyết Nhi lạnh lùng nhìn Tử Diệp và đáp: “ Nếu như ngươi còn muốn cứu muội ấy thì lập tức truyền lệnh!!.”
Tuyết Nhi nói xong thì cùng Lục Dương bước nhanh vào phòng, Lục Dương đi vào lạnh lùng nói: “ Tất cả các ngươi mau ra ngoài hết!.”
Có một thái y định đi lên phản bát lại thì Chương Ngụy chạy vào kêu bọn hạ ra ngoài hết, chỉ để lại Băng Nhi và một ma ma ở lại.
Lục Dương đi tới lấy một viên thuốc cho vào miệng Thanh Dung rồi nói: “ Tiểu Dung Nhi muội phải cố gắng lên cho ta!.”
Tuyết Nhi nhìn ma ma rồi: “ Tiếp tục đi!.”
Thanh Dung mơ màng mở mắt ra yếu ớt nói: “ Sư…tỷ…tỷ hãy giúp muội…cứu đứa nhỏ…!.” Nàng chưa nói hết lời thì đau đớn hét lớn. Tiếng khóc trẻ con kêu lên, tất cả mọi người ở ngoài đều lo lắng chạy ra trước cửa. Thanh Dung đã xin ra một tiểu công chúa, nàng chưa kịp nhìn mặt con mình thì đã bị Băng Nhi bế đi, cô đi tới mở cửa mật thất ra thì Minh Dương đứng ở bên trong, Băng Nhi đưa đứa nhỏ cho chàng rồi bế lấy đứa bé trai đã ngừng thở trên tay chàng, Minh Dương bế đứa nhỏ đi, Băng Nhi quay người đóng mật thất lại rồi đi ra ngoài mở cửa.
Tử Diệp nhìn thấy thì liền lo lắng hỏi: “ Nàng ấy sao rồi?!.”
Băng Nhi nhìn đứa bé rồi đau lòng nói: “ Là một đứa bé trai…nhưng nó đã…!.”
Dung Thành và Nguyên Phong chạy nhanh vào, Dung Thành đau lòng chạy vào trong nhìn thấy Thanh Dung nằm bất tỉnh ở trong, nước mắt chàng chảy xuống, chàng ấp úm ngồi cạnh nàng nói: “ Dung…Nhi! Dung Nhi nàng tỉnh dậy đi mà…Dung Nhi ta xin nàng đó nàng hãy tỉnh dậy đi mà!.”
Tử Diệp ở ngoài ôm lấy đứa nhỏ, hai tay chàng run rẩy, nước mắt chàng rơi xuống, chàng từ từ bước vào trong nhìn thấy Thanh Dung nằm bất tỉnh trên giường mồ hôi nhễ nhại, chàng liền dịu dàng nói: “ Dung Nhi!.”
Thanh Dung ở trong tâm trí nghe thấy giọng của Tử Diệp đang gọi mình, nàng mơ hồ tỉnh dậy đưa tay về phía chàng rồi ngất đi. Từ đó trở đi, Thanh Dung đã nằm hôn mê suốt một tháng, Tử Diệp như sống trong đau khổ. Hương Nhi cũng đã được gả vào Khang Nghi Điện làm trắc phi, nhưng từ khi nàng gả vào thì chưa một ngày nào Dung Thành gặp nàng, Dung Thanh chỉ ngày đêm bên cạnh chăm sóc cho Thanh Dung. Bỗng một hôm, Thanh Dung từ trong cơn hôn mê tỉnh dậy, nàng đứng dậy nhìn thấy mọi thứ xung quanh trở nên im lặng một cách kì lạ. Nàng đi tới mở cửa sổ ra thì thấy ngoài trời nắng rất đẹp, những tia nắng chiếu vào nàng làm cho Thanh Dung trở nên nổi bật.
Dung Thành từ ngoài mở cửa bước vào trên tay còn cầm bát thuốc, Thanh Dung nghe thấy tiếng động thì quay lại nhìn, Dung Thành vừa nhìn thấy nàng thì bất ngờ, chàng làm rơi chén thuốc xuống vội vàng chạy tới ôm nàng rồi vừa khóc vừa cười, nói: “ Dung Nhi! Cuối cùng nàng cũng tỉnh rồi, nàng có biết thời gian qua nàng làm ta thật sự rất sợ hay không? Ta sợ rằng nàng sẽ mãi mãi không tỉnh dậy nữa!.”
Thanh Dung lạnh lùng buông Dung Thành ra rồi nhìn chàng nói: “ Chúng ta hòa ly đi!.”
Thanh Dung nói xong thì quay người đi tới bàn của mình lấy ra một bức hưu thư rồi đưa cho Dung Thành, Dung Thành như chết lặng nhìn bức hưu thư, đôi tay chàng run rẩy đưa lên cầm lấy, nước mắt chàng rơi xuống rồi đau lòng nói: “ Thì ra cho dù ta có cố làm gì thì cũng không có được trái tim của nàng!.”