Chương 14
Dung Thành mỉm cười nhìn cô nói: “ Bổn vương từng nghe nói là An Hà công chúa là một người hoạt bát xinh đẹp lúc nào cũng cười, nhưng có lẽ lời đồn không giống những gì bổn vương thấy, ngược lại cô lại là một người kiêu ngạo, điềm tĩnh, lạnh lùng.”
Dung Thành vừa nói xong liền quay người cầm dù rồi đi, Thanh Dung quay lại nhìn theo bóng lưng của Dung Thành cười nhếch mép.
Thanh Dung nói nhỏ: “Có lẽ…muội đã biết muội nên chọn ai rồi!.”
Buổi tối cả bốn người thay y phục màu đen và bịch mặt riêng Thanh Dung vừa phải bịt mặt mà còn phải đội nón che mặt màu đen. Cả bốn đều có vũ khí riêng trên người, lặng lẽ rời khỏi phủ công chúa quá mật đạo trong căn mật thất ở phòng Thanh Dung.
Cả nhóm Thanh Dung nhảy lên mái nhà của phủ Lưu thái y, Thanh Dung và Băng Nhi lấy một ra mấy miếng mái ngói ra để nhìn tình hình bên trong, thì thấy Lưu thái ý đang ngồi nghiên cứu thuốc, quay qua gật đầu nhìn Lâm Vũ và Tĩnh Chỉ, hai người lẻn vào trong Lưu thái y đang ghi chép lại thì bị làm hoảng hốt suýt nữa thì la lên.
Lâm Vũ kề kiếm vào cổ ông ta, Tĩnh Chi dùng ánh mắt sắc đá, lạnh lùng tra hỏi: “Lưu thái ý, ông đừng nên hét lớn, bây giờ bọn ta hỏi gì ông chỉ cần trả lời là được. Rốt cuộc Khang Trạch vương đã trúng độc gì mà chết?!.”
Lưu thái ý hoảng hốt không dám trả lời, bị Lâm Vũ uy hiếp ông sợ hãi ấp úm nói: “ Là…là độc nhược tinh, loại độc này rất hiếm chỉ có ở Thanh Hà Quốc mới có…muốn giải được độc này thì phải tìm được hoa tuyết xương!.”
Tĩnh Chi nghe xong liền hỏi: “ Hoa tuyết xương…chả phải chỉ mọc ở núi Bạch Linh thôi sao, nơi đó quanh năm tuyết rơi dày đặc mỗi năm chỉ mọc đúng một đóa!.”
Băng Nhi và Thanh Dung liền nhẹ nhàng nhảy xuống đứng trước mặt Lưu thái y, Băng Nhi nghe xong liền nói: “ Người hạ độc này đúng thật là không muốn chừa đường sống cho Lý Huyết Tranh mà!.”
Lưu thái y nhìn thấy có thêm hai người nữa ông hoảng hốt. Lâm Vũ liền nhìn Lưu thái y nói: “ Ông có biết rốt cuộc là ai hạ độc hay không?.”
Thái y liền nói: “ Tất cả mọi người đều nói ngày hôm đó lúc trên chiến trường chính thái tử Thanh Hà đã dùng tên có độc bắn vào ngực Khang Trạch Vương, lúc đó Ninh Diệp Vương đã mất ba ngày để tới núi Bạch Linh hái hoa tuyết xương,… nhưng khi về trên người toàn là vết thương, lúc Ninh Diệp vương mang hoa về thì Khang Trạch vương đã không may qua đời.”
Thanh Dung nghe xong sửng sốt nghĩ trong đầu: “Nhược tinh?.”
Thanh Dung nhớ đến lúc cả bốn người ở trong mật thất, đứng ngay bản đồ và sơ đồ sơ lược có đầy đủ thông tin của từng người, nàng chỉ vào bức hình phác họa mặt của Lưu thái y và Lý Huyết Tranh.
Thanh Dung nghiêm túc lạnh lùng nói: “Mục tiêu lần này của chúng ta chính là hai người họ, A Vũ muội từng nghe người của Lý Tử Diệp nói Lý Huyết Tranh chết do trúng độc từ tên của A Dục có phải không?!. “
Lâm Vũ nghe xong ngạc nhiên nói: “Trúng độc? Thanh Hà chúng ta chưa vao giờ dùng độc trên chiến trường, nếu có dùng thì huynh là người biết đầu tiên rồi!.”
Tĩnh Chi liền nhìn ca ca mình nói: “ Chả lẽ trong quân doanh chúng ta có nội gián?.”
Thanh Dung từ lằng sau lưng đi tới đứng cạnh Băng Nhi lên tiếng: “Nhược tinh? Làm sao các người chắc chắn người hạ độc là do thái tử của Thanh Hà chứ!!.”
Lưu thái y liền trả lời: “ Làm sao lão nô nói xạo các vị được…người bắn mũi tên đó vốn dĩ là thái tử của Thanh Hà!.”. Truyện Light Novel
Thanh Dung liền tức giận lạnh lùng nhìn lưu thái y rồi nói: “Chuyện tối nay ông tuyệt đối không được truyền ra ngoài hay nói cho bất kỳ ai, nếu không cái mạng của ông cũng đừng hòng sống nữa!!.”
Cả bốn người rời khỏi phủ thái y, đi tới phần mộ của Lý Huyết Tranh nhưng nhìn thấy có dấu vết người lui tới, từ sau lưng Thanh Dung, Dung Thành xuất hiện đi tới, chàng điềm tĩnh đi tới trước mặt Thanh Dung, cúi xuống nhìn thẳng vào cô, Tĩnh Chi giơ kiếm lên, còn Băng Nhi lấy roi của mình ra, Dung Thành liền cười.
Dung Thành kiêu ngạo nói: “Bổn vương biết các ngay ngươi sẽ tới đây nên ta đã dùng chút lòng tốt của mình đợi các ngươi ở đây!.”
Lâm Vũ nhanh tay lấy ra một viên đạn khói hình tròn nhỏ, chàng ném xuống đất, viên đạn liền nổ lên, nhóm Thanh Dung liền nhân cơ hội khói tỏ ra liền chạy đi, Dung Thành dùng tay che lại, lúc khói tan hết, chàng luôn mỉm cười. Cả bốn người đi ra chỗ khác thì đột nhiên gặp thích khách là một đám người áo đen. Cả bốn người chuẩn bị vào tư thế đánh nhau. Đám thích khách đó là cao thủ, liền cùng nhau xông lên, võ công ai cũng cao cường ngang hàng ngang sức với nhóm Thanh Dung.
Thanh Dung giao đấu với tên đứng đầu rồi lạnh lùng nói: “Rốt cuộc các ngươi là ai, rốt cuộc là ai phái các ngươi tới?!.”
Tên đó liền lạnh lùng nói: “An Hà công chúa à, xin lỗi cô, bọn ta chỉ là theo chỉ thị của người khác là phải giết cô mà thôi!.”
Thanh Dung vô tình dùng kiếm chém hắn một vết ngay cánh tay, sau đó bay lên dùng chân đạp hắn, khiến tên thích khách đó bị lùi xa mấy bước chân.
Tên thích khách liền vội vàng nói: “ Rút lui!.”
Tất cả thích khách nghe được lệnh liền rời đi. Đám Thanh Dung cũng chạy về phủ, cả đám ở trong căn mật thất nói chuyện. Tĩnh Chi liền hỏi: “ Dung Nhi muội vẫn không thắc mắc tại sao hắn lại biết đó là muội sao, rõ ràng chúng ta đã hành động rất bí mật mà?!.”
Lâm Vũ liền nhìn Thanh Dung nói: “ Huynh chỉ thấy tên đứng đầu đó, thật sự rất quen giống như đã gặp ở đâu rồi!.”
Thanh Dung liền lạnh lùng đáp lại: “ Muội không quan tâm những điều đó, bây giờ việc quan trọng chúng ta cần làm đó chính là phải tìm ra người đã hạ độc Lý Huyết Tranh!.”
Trong lúc Thanh Dung nằm ngủ khuôn mặt sợ hãi của cô hiện lên, mồ hôi toát ra, hai mắt nhắm và hai tay cô nắm chặt, trong giấc mơ Thanh Dung nhìn lấy Tử Diệp bị chính tay giết mình, cảnh tượng lúc đó vô cùng tàn khóc xung quanh toàn là xác người và máu chảy thành sông. Đột nhiên Thanh Dung hoảng hốt mở mắt tỉnh dậy, nàng thở liên tục.
Sáng hôm sau Tĩnh Chi lên núi hái thuốc thì vô tình gặp Mục Thanh cũng đang hái thuốc, cô lơ đi như không thấy rồi quay người đi chỗ khác, Tĩnh Chi đi tới vách núi cúi xuống thì thấy loại thảo dược mà mình đã tìm kiếm từ lâu, Tĩnh Chi cố với tay xuống lấy thì bị trượt chân lao người xuống, Mục Thanh chạy nhanh tới nắm lấy tay cô, chàng dùng toàn bộ sức của mình để kéo cô lên.
Tự nhiên từ trong đầu Tĩnh Chi hiện lên những hình ảnh quen thuộc, những hình ảnh hiện lên quãng thời gian trước đây cô mà cô không biết, lúc đó Tĩnh Chi ở cùng nam nhân nhưng không nhìn được mặt người đó, đầu cô đau nhói, cô dùng tay đập vào đầu. Mục Thanh cố gắng dùng sức kéo cô lên, lo lắng cho cô, Tĩnh Chi bình tĩnh lại nhìn về phía Mục Thanh, thốt lên một câu “Rốt cuộc ngươi là ai?” Mục Thanh nghe xong nắm chặt bàn tay không nói lời nào rời đi, Tĩnh Chi nhìn vào cây thảo dược mình đang cầm trên tay.
Thanh Dung ở trong cung dùng bữa cùng Thanh Dao, thì Lục Đình từ ngoài bước vào, Thanh Dung và Thanh Dao bỏ đũa xuống rồi bái kiến.
Thanh Dung dịu dàng nói:”Thanh Dung bái kiến tỷ phu.”
Thanh Dao nhìn Lục Đình với ánh mắt trìu mến nói: “A Đình chàng tới rồi.”
Lục Đình đi tới nhẹ nhàng đỡ Thanh Dao ngồi xuống. Thanh Dung nhìn thấy cũng hạnh phúc mỉm cười, cả ba người ngồi vô bàn. Lục Đình nhìn Thanh Dao với đôi mắt dịu dàng đầy sự yêu thương nói: “ Thanh Dung muội ăn đồ ăn của Bắc Dung có hợp khẩu vị không?.”
Thanh Dung liền đáp lại: “ Mấy ngày đầu tuy không quen, nhưng dần dần muội cũng thấy ăn nhiều thì cũng hợp khẩu vị.”
Lục Đình nhìn nàng rồi nói: “ Vậy thì được.”
Sau đó quay qua nhìn Thanh Dao mỉm cười, hai người nhìn nhau rồi cười vui vẻ, Thanh Dung cúi xuống cười nhẹ. Lục Đình liền quay qua nhìn Thanh Dung nói:” Thanh Dung muội có thể thường xuyên vào cung chơi với tỷ tỷ muội, tỷ phu sẽ ban cho muội một tấm lệnh bài muội có thể ra vào cung lúc nào cũng được, dù gì hai tỷ muội cũng đã mấy năm không được ở bên cạnh nhau rồi.”
Thanh Dung nghe xong vui vẻ rồi nhẹ nhàng đáp lại: “Đa tạ tỷ phu.”
Thanh Dao đang ăn thì đột nhiên thấy buồn nôn, Lục Đình thấy vậy lo lắng cho truyền thái y, Thanh Dung lo lắng liền nhanh tay lấy tay của Thanh Dao bắt mạch, sau đó liền mở to mắt nhìn Thanh Dao.
Lục Đình liền hỏi: “ Sao vậy Thanh Dung?.”
Thanh Dung vui vẻ nói với Lục Đình: “ Chúc mừng tỷ phu, tỷ tỷ đã có hỉ rồi, đứa nhỏ đã được ba tháng.”
Lục Đình ngạc nhiên hỏi: “ Thật sao?.”
Thanh Dung liền mỉm cười gật đầu, Lục Đình và Thanh Dao nghe xong thì vui vẻ nhìn nhau cười. Thanh Dao quay qua nhìn Thanh Dung nở nụ cười tươi. Lục Đình cười ngây ngốc như một đứa trẻ con, nắm chặt lấy tay Thanh Dao rồi nói: ” Dao Dao cuối cùng chúng ta cũng có con rồi, nếu sau này nàng sinh ra là con gái thì sẽ đặt tên là Lý Tinh Nhi, còn nếu như là con trai thì đặt là…là…à là Lý Minh Thần.”
Thanh Dao cười tươi rồi sờ lên má Lục Đình dịu dàng nói: “ Ngay cả tên con chàng cũng đã nghĩ ra rồi thì thiếp nghe chàng hết.”