Chương 12
Đột nhiên nàng nghe thấy tiếng động, thì có một thanh kiếm từ ngoài chĩa vào, Thanh Dung lúc đó may mà né kịp, nàng từ trước mặt hắn nhanh chân chạy ra phía sau lưng rút thanh kiếm từ trong eo mình ra đánh nhau, hai người đánh qua đánh lại, cuối cùng bay ra ngoài sảnh đánh tiếp mắt nhìn nhau, thuộc hạ của hắn tới, nguyên một đám áo đen bịt mặt từ đâu bay xuống, Lâm Vũ và Tĩnh Chi, Tuyết Nhi cùng với Băng Nhi cũng rút kiếm ra đánh, cả năm đứng về một phía sau đó xông lên đánh từng tên, năm người võ công cao cường không ai địch lại, sau một hồi đánh qua giết lại còn đúng duy nhất một mình tên đứng đầu sống, hắn nhanh chân chạy thoát, còn lại đều bị giết chết.
Thanh Dung lạnh lùng quay người bước lên lầu, Thanh Dung đi lên đóng cửa phòng, đặt thanh kiếm đầy máu xuống bàn, cởi y phục ra, nàng tháo khăn che dính máu xuống, nhìn bản thân trên gương với đôi mắt lạnh lùng, nhẹ nhàng đi tới gần bồn tắm, liền cởi đồ y phục trong ra sau đó bước từng bước vào bồn, đôi chân trắng trẻo, thon thả. Nàng ngồi vào hai mắt mở ra, trên mặt nước là những cành hoa hồng tươi, hơi nước làm mặt Thanh Dung đỏ hồng lên.
Thanh Dung ngồi trong bồn tắm, nhắm mắt lại nước mắt chảy ra, đôi môi nàng nhắm chặt lại, khuôn mặt đau đớn lộ ra, nàng mở hai mắt ra nhìn khung cảnh xung quanh, nhớ đến những ngọt ngào, vui vẻ bên cạnh Tử Diệp, lòng nàng đau như muốn cắt, nàng lạnh lẽ ngồi khóc.
Thanh Dung vừa khóc vừa nói: “ Vì sao…vì sao lại khiến ta yêu chàng rồi lại khiến ta hận chàng chứ, rốt cuộc chàng có từng yêu ta không vậy Tử Diệp!!.”
/ Sáng Hôm Sau /
Băng Nhi chải tóc chuẩn bị cho Thanh Dung, lấy cây trâm mà Tử Diệp tặng nàng, định cài lên cho nàng, nhưng bị Thanh Dung cảng lại. Thanh Dung lạnh lùng nói:”Đừng cài cây đó, đổi cây khác đi đưa cây đó cho ta!.”
Thanh Dung cầm lấy cây trăm mà Tử Diệp tặng nắm chặt trong tay, đôi mắt căm hận hiện lên, nàng khoác trên mình một bộ y phục màu vàng ánh kim kết hợp với màu trắng và đỏ tươi và được thiết kế tinh xảo lấp lánh, nhìn vô cùng cao quý và sang trọng, mái tóc óng đen dài tới eo, nhìn tông lên vẻ cao quý của người hoàng thất, Băng Nhi đi tới lấy khăn che mặt màu vàng nhạt có tua rua đeo lên cho nàng, Thanh Dung mở mắt ra đôi mắt to tròn, long lanh, giữa trán được vẽ một đóa hoa màu đỏ nhỏ ngay trán.
Nàng bước xuống sảnh của Tuyết Hương Lâu đi ra cửa, Băng Nhi đỡ nàng lên xe ngựa ai ai xung quanh cũng nhìn Thanh Dung.
Xe ngựa khởi hành, đi một khoảng thời gian cuối cùng cũng tới Kinh Thành – Bắc Dung, Thanh Dung kéo rèm ra nhìn bên ngoài xung quanh, ở hai bên đều có lính gác, ở giữa đám đông trong đó có một nam nhân vô cùng anh tú, nàng nhìn hắn giống như có quen từ trước, Thanh Dung lạnh lùng hạ rèm xuống.
Đoàn xe ngựa rất nhanh đã tới cửa hoàng cung, ở trước hoàng cung có rất nhiều người ra nghênh đón, một người là tể tướng Bắc Dung, một người thượng thư Bắc Dung. Thanh Dung được Băng Nhi đỡ xuống ngựa, nàng ngứa mắt lên nhìn xung quanh, sau đó lạnh lùng nhìn về phía hai vị quan lại.
(Triệu Duy – Tể Tướng Bắc Dung)
(Thừa Hàn – Thượng thư Bắc Dung)
Triệu Duy và Thừa Hàn đều cúi đầu cung đón Thanh Dung: “Cung nghênh An Hà công chúa điện hạ tới Bắc Dung Quốc, mời người vào điện dùng tiệc!.”
Hai vị người dẫn nàng vào trong, xung quanh nàng toàn thuộc hạ và tỳ nữ trên tay ai cũng cầm lễ vật, sang trọng đi vào điện, tất cả mọi người xung quanh ai cũng nhìn. Các quan lại trong triệu, thiếu gia tiểu thư nhà quyền quý, quận chúa công chúa hoàng tử ai ai cũng nhìn nàng, trong đó có cả Tử Diệp tất cả ai cũng nhìn nàng với đôi mắt ngạc nhiên bất ngờ.
Thanh Dung ánh mắt lạnh lùng đi vào nhìn nàng vô cùng cao quý, cô đứng trước điện, tể tướng và thái phó bái kiến sau đó quay về chỗ của mình.
Thanh Dung mắt ngước lên nhìn thánh thượng với đôi mắt lạnh lùng rồi nói: “An Hà công chúa của Thanh Hà Quốc tham kiến thánh thượng, hoàng hậu, quý phi nương nương!.”
(Lý Lục Đình – Hoàng Đế Của Bắc Dung Quốc)
Lục Đình vui vẻ kêu nàng đứng lên: “Công chúa không cần khách sáo như vậy đâu, dù gì muội cũng là muội muội ruột của quý phi, huống chi muội còn chuẩn bị trở thành em dâu của trẫm!.”
Thanh Dung đứng thẳng lên nói: “Nếu tỷ phu đã nói vậy thì muội cũng không khách sáo đâu!.”
Đột nhiên có một cô gái đứng dậy nói: “ Cô đúng thật là to gan, dám nói chuyện như vậy với thánh thượng!.”
(Triệu An Nhiên – Hòa Dung quận chúa – Đại Tiểu Thư Phủ Tể Tướng)
Thanh Dung kiêu ngạo quay qua nhìn, đi tới phía Triệu An Nhiên đứng trước mặt cô khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén nhìn cô rồi nói: ” Vậy theo cô, bây giờ là cô thất lễ hay là bổn công chúa thất lễ!.”
Tể tướng vội vàng đứng dậy nói: “ Nhiên Nhi không được vô lễ mau xin lỗi công chúa đi. Xin công chúa thứ lỗi con gái thần tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện mong công chúa bỏ qua!.”
Triệu An Nhiên cũng không chịu thua kiêu ngạo đáp trả: ” Nếu cô chưa biết ta là ai, thì ta cũng xin tự giới thiệu ta Triệu An Nhiên là Hòa Dung quận chúa của Bắc Dung, ta là con gái của tể tướng Bắc Dung, mẹ ta là trưởng công chúa Bắc Dung!.”
Thanh Dung bật cười nhìn An Nhiên với khuôn mặt khinh bỉ nói: ” Thì sao? Cô chỉ là một quận chúa, còn ta là công chúa của một nước lớn, vốn là hai thân phận khác nhau, làm sao có thể so sánh được!.”
An Nhiên nghe xong thì đứng ngơ người, Quý Phi ngồi ở trên lạnh lùng nhìn xuống phía An Nhiên rồi nói: “ Hòa Dung quận chúa, ta thấy cô mới là người đang rất thất lễ đó!.”
(Dương Thanh Dao – Nhị Công Chúa Của Thanh Hà Quốc – Quý Phi Của Bắc Dung Quốc)
Tể tướng tức giận đứng dậy kéo tay An Nhiên ngồi xuống, An Nhiên khó chịu ngồi xuống tức giận lườm Thanh Dung. Tất cả mọi người nhìn thấy liền không ai dám thất lễ với nàng, nhưng riêng chỉ có một người thì cười lên vì dáng vẻ của nàng. Thanh Dung trở lại với khuôn mặt lạnh lùng, dâng lễ vật lên cho thánh thượng, thị nữ nô tài mang lễ vật dâng lên tặng, các thị nữ nôi tài của Bắc Dung bước ra nhận.
Lục Đình liền mỉm cười nói: “ Muội thay trẫm đa tạ hoàng huynh muội nha, một lát nữa xong tiệc muội hãy qua thăm quý phi đi, dù gì cũng bao nhiêu năm chưa gặp mặt rồi, hôm nay nàng ấy mệt nên đã về cung trước rồi.”
Thanh Dung cúi xuống mỉm cười nói: “ Đa tạ thánh thượng, lát nữa muội sẽ qua thăm tỷ tỷ.”
Thanh Dung bước về phía chỗ ngồi của mình, nàng ngồi bàn ở phía dưới bên phía trái bàn của Lục Đình. Thanh Dung ngồi đối diện với Tử Diệp còn ngồi bên cạnh bàn của Quảng Thành Vương.
(Lý Dung Thành – Quảng Thành Vương Điện Hạ – Thất hoàng tử Bắc Dung)
Dung Thành chàng lạnh lùng anh tú đẹp trai, mặc một bộ y phục màu xanh dương đậm, mái tóc đen được búi lên, ngồi chỉ lo uống rượu không quan tâm mọi thứ xung quanh, ngay cả Thanh Dung đi tới chàng cũng chỉ liếc qua nhìn cô rồi mặc kệ.
Thanh Dung ngồi vô chỗ, Tử Diệp luôn nhìn cô nhưng nàng lạnh lùng liếc mắt sau đó quay qua chỗ khác, các vũ nữ đi lên, tiếng nhạc bắt đầu tất cả đều mời rượu nàng Lâm Vũ và Tĩnh Chi ngồi bên cạnh cũng nhắc nàng uống ít, Lục Đình vui vẻ nhìn về phía cô.
Lục Đình liền vui vẻ nói: “ Thanh Dung trẫm nghe tất cả mọi người và tỷ tỷ muội nói, muội là đệ nhất mỹ nhân thiên hạ lại còn múa rất đẹp, không biết muội có thế múa cho tất cả mọi người ở đây chiêm ngưỡng vẻ đẹp của điệu múa không?.”
Thanh Dung lạnh lùng mỉm cười: “Nếu tỷ phu đã mở lời thì muội đây cũng không thể từ chối được!.”
Thanh Dung nhẹ nhàng đứng dậy bước ra giữa điện, nàng vỗ tay cái hồi nhẹ nhạc tấu lên, nàng dịu dàng từng nhịp từng nhịp, dáng người thon thả yểu điệu, điệu múa quyến rũ kiến lòng người đắm say, Tử Diệp luôn chỉ hướng mắt về nàng không rời, Triệu An Nhiên vốn từ nhỏ đã thích Tử Diệp, nhìn thấy chàng nhìn Thanh Dung không rời mắt, trong lòng khó chịu uống rượu. Thanh Dung múa khiến ai xem chưa uống đã say đắm vì nàng, nàng ngước mắt lên nhìn Dung Thành, chàng cũng nhìn cô rồi mỉm cười nhẹ. Điệu múa kết thúc, tất cả đều vỗ tay, vui vẻ lớn, đến ngay cả Lục Đình cũng khen hết lời.
Thượng thư đứng dậy vỗ tay mở miệng: “Không hổ như lời đồn, An Hà công chúa tài sắc vẹn toàn, xinh đẹp khuynh thành khuynh nước lại còn là đệ nhất mỹ nhân thiên hạ, múa đẹp khiến lòng người say đắm, bây giờ đã cho bọn ta ở đây thật sự đã mở rộng tầm mắt rồi!.”
Thanh Dung lạnh lùng cười nhẹ: “Thượng thư đã quá khen, bổn công chúa không dám tự nhận mình là đệ nhất mỹ nhân thiên hạ gì đó, nhưng nói về người xứng danh với cái câu đệ nhất mỹ nhân thì phải nói mẫu hậu ta, nhan sắc của ta chỉ là được thừa hưởng từ bà ấy mà thôi!.”