Chương 11: Giao thừa
Loanh quanh hồi lâu, cuối cùng cũng đợi được người đem nước đến. Hắn ra dấu cho người hầu rồi lại tự mình đem vào.
Thẩm Tịch Thanh trông thấy hắn thì không khỏi ngạc nhiên:
“A Huyền, con về khi nào vậy?”
Thời gian bọn họ ở Trúc Xương Trấn chưa đến một tuần, nhưng hầu hết thời gian đã là thiên liệt, hẳn là Cố Dạ Huyền không có nhiều cơ hội hàn huyên tâm sự hay chơi đùa với em gái hắn. Vậy mà lại về sớm như vậy.
“Đệ tử chỉ vừa mới trở về.”
Cố Dạ Huyền đặt chậu nước lên bàn,lặng lẽ nhìn vào mặt nước rung rinh trong chậu, nét mặt không thay đổi, chém ra một lời nói gió thoảng mây bay. Hắn cũng vốn định ở lại lâu hơn, nhưng cứ nghĩ tới vết thương trên vai Thẩm Tịch Thanh liền thấy bồn chồn, muốn chạy về xem tình hình người ấy thế nào.
Hắn len lén liếc nhìn lên bả vai được băng bó của nàng, trên vết băng thoáng ẩn hiện vài giọt máu, trong lòng cảm giác áy náy liền gợi lên, sâu trong tâm khảm như có một con trùng, liên tục cựa quậy, khiến hắn thấy trong lòng ngứa ngáy.
“Sư tôn, vết thương của người…”
Thẩm Tịch Thanh nhìn sắc mặt của hắn rồi lại nhìn sang bên vai phải, chậm rãi nói:
“Không vấn đề gì, chỉ cần nghỉ ngơi vài tháng liền khỏi thôi.”
Vết thương khá sâu nhưng qua tay Y Cơ Thánh Thủ, thời gian để hồi phục cũng không kéo dài quá lâu.
Cố Dạ Huyền bỗng trầm xuống.
Hắn biết vết thương của nàng không nhẹ, chỉ cần chậm trễ hơn một chút thì tay phải liền phế, đối với một tu sĩ, cánh tay không khác gì sinh mệnh, đặc biệt còn là tay phải. Công phu tu tập của nàng phần lớn đều dựa vào cánh tay, mất đi rồi không khác gì đại bàng gãy cánh, sống không bằng chết, thê thảm vô cùng.
Cho dù ân oán kiếp trước khắc sâu, không thể giải thích qua loa, nhưng mà đời này Thẩm Tịch Thanh cũng chưa làm gì có lỗi với hắn, ngược lại còn bảo vệ hắn trong nghịch cảnh, bao nhiêu thương tổn lại chịu thiệt về phần mình, nhận lấy một thân bệnh tật, ân nghĩa như thế, làm sao Cố Dạ Huyền không tự trách cho được.
Sau một lúc lâu, Cố Dạ Huyền chậm rãi nói:
“Người bị thương là vì đệ tử…”
Thẩm Tịch Thanh nghe hắn nói như vậy, ban đầu thoáng sửng sốt, nhưng lát sau lại cảm thấy ấm áp trong lòng. Vừa định đáp lại lời nói, lại nghe nửa câu kia.
“Ân tình này quá nặng…Đệ tử—-“
Thẩm Tịch Thanh vịn tay lên thành giường, gắng gượng đứng dậy, chậm rãi bước tới trước mặt hắn, nàng đặt tay lên vai hắn, không để hắn nói hết câu.
Cố Dạ Huyền ngẩng đầu lên, chỉ thấy sư tôn nhìn hắn trìu mến:
“Con đừng nghĩ nhiều. Nếu như ta đã là sư tôn của con, thì làm gì có ai nợ ai, còn ân tình gì chứ.” – Thẩm Tịch Thanh đối diện mắt hắn – “Mọi thứ đều là ta can tâm tình nguyện.”
Cố Dạ Huyền nhìn nàng, ngay lập tức hắn bị đôi mắt phượng đẹp đẽ thu hút, đồng tử sâu hoắm đen tuyền như có mị lực làm người khác cuốn sâu vào không thoát ra được.
Hắn chợt nhớ đến kiếp trước, mục quang người này chỉ có thanh hàn lạnh lẽo đến thấu xương. Nhưng lúc này hắn lại cảm thấy ánh nắng vàng ôn nhu ấm áp trong mắt nàng.
Thẩm Tịch Thanh thấy thần sắc hắn khác lạ, nhìn chằm chằm mình đến mức xuất thần, nàng khẽ gọi hắn:
“A Huyền?”
Âm thanh cũng thật dễ nghe…
“A Huyền?”
Nàng gọi đến lần thứ hai, hắn mới hoàn hồn lại.
“Vâng?”
Thẩm Tịch Thanh ngồi xuống ghế gỗ gần đó. Tiện tay châm trà, tuy hơi chật vật nhưng cũng đã làm xong, đưa đến một ly cho hắn rồi chậm rãi nói.
“Con mới trở về, đường đi vất vả, vẫn nên nghỉ ngơi cho tốt.”
Cố Dạ Huyền trong lòng xao động, miệng lưỡi cũng cứng đi, cũng không nán lại lâu, xác nhận được tình hình của nàng, hắn nhận ly trà hành lễ rồi rời đi.
Bước chân sải dài, lòng đầy tâm sự.
Một đời này, cừu hận với người này hình như đã dần dần nhạt đi, tựa như bong bóng nước rơi xuống mặt hồ rồi vỡ tan ra, hoà mình vào sóng yên biển lặng… Dù vẫn có những kí ức về những việc tồi tệ người này đối xử với hắn, thì trong vô thức vẫn không nhịn được trắc ẩn, tâm tình rối loạn.
———
Mới chớp mắt một cái, hai tháng trôi qua, chưa gì cũng đã tới ngày trừ tịch. Đây là thời khắc rộn ràng náo nhiệt nhất trong năm ở Thiên Huyền Tông. Khắp nơi, đâu cũng thấy chúng đệ tử vui vẻ dán câu đối đỏ, phòng nào cũng chuẩn bị những hạt dưa ăn tết để trong túi giấy dán chữ hảo, mỗi một năm mới dần đến, lại một lần dọn rửa cho sạch sẽ, thay đèn dầu, châm mỡ lợn, gạt đi lớp tuyết đọng. Lại trang trí thêm những đèn lồng đỏ thắm tăng thêm phần không khí sinh động, trước hiên lại trưng bày thêm bông cúc, trong lọ thì cắm thêm hoa mai hoa đào, nở rộ khoe sắc. Dù không khí vẫn còn lạnh, bếp trưởng ở Tam Sinh Đường đều tất bật tối tăm mặt mũi từ sáng sớm, củi lửa lúc nào cũng nồng đượm, các lọ gia vị đều được châm đầy, bếp củi thì được quét tước thay tro, luôn chân luôn tay chuẩn bị sơn hào hải vị cho bữa tiệc cuối năm.
Vào dịp này hàng năm, chúng đệ tử sẽ được tự do trở về quê nhà cùng ăn mừng năm mới với gia đình của mình, còn những ai không trở về, sẽ cùng các trưởng lão đón năm mới ở Thiên Huyền Tông.
Các trưởng lão cũng không hề rảnh rỗi, chưởng môn Hàn Du Minh từ tờ mờ sáng đã ngồi lì trong phòng để trả lời thư chúc mừng từ các môn phái đồng minh khác. Thư đồng lanh lợi châm thêm nước, mài thêm mực, đồng thời nung chảy sáp đỏ dùng để niêm phong thiếp canh. Vi Môn Tử cũng giúp y lên danh sách chuẩn bị lễ vật để hạ lễ cho bọn họ.
Bởi vì đây là thời điểm nhạy cảm, khi mọi người vui vẻ ăn uống no say, biết đâu kẻ gian lợi dụng sơ hở đánh úp. Cự Môn trưởng lão phụ trách duy trì kết giới, còn không nề hà phung phí tiên lực gia cố thêm một vòng. Thiên Quyền trưởng lão phân phó các đệ tử luân phiên canh phòng. Tuy thắt chặt an ninh bảo vệ nhưng không khí lễ hội không hề bị lấn áp.Khắp nơi âm nhạc ngân vang, trong trẻo dễ nghe mà không quá ôm đồm, Thiên Xu phong chủ và các đệ tử sẽ cùng nhau biểu diễn một vài tiết mục, góp phần náo nhiệt. Lộc Tồn phong chủ cũng góp vui bằng việc ếm bùa lên mấy con người tuyết do đệ tử nặn, để chúng đi khắp nơi tíu tít, gặp ai cũng hô lớn: “Năm mới vui vẻ.”
Riêng Ngọc Hành phong chủ lại rất nhàn nhã, mặc dù Tịch Nguyệt Cung rất lớn, nhưng chỉ có hai sư đồ bọn họ ở, nên chỉ đơn giản dán vài câu đối đỏ trước cửa, cắm vài cành đào cành mai để trang trí là đã xong. Trừ tịch ở Ngọc Hành phong yên tĩnh đơn giản chỉ vậy thôi.
Thẩm Tịch Thanh lười biếng ngồi trên ghế mây ở trước sân luyện võ, nhàn nhã dùng điểm tâm và thưởng trà. Khói trà nghi ngút bốc lên, hương thơm thanh nhàn mà sảng khoái. Từ sáng đến giờ nàng không thấy bóng dáng Cố Dạ Huyền, nghĩ thầm có lẽ trẻ con ưa thích náo nhiệt nên đã đến phong khác tìm vui nên nàng cũng không có đi tìm hắn.
Bản thân Thẩm Tịch Thanh cũng không thích ồn ào nên giao thừa yên tĩnh thế này cũng rất tốt.
Thẩm Tịch Thanh: “…”
Nhưng bản thân nàng thích yên tĩnh không có nghĩa người khác cũng vậy, Cố Dạ Huyền bây giờ xa gia đình hắn, thì người gần gũi nhất là nàng, nàng phải có trách nhiệm đón giao thừa với hắn.
Trầm ngâm hồi lâu, Thẩm Tịch Thanh bỗng nhiên gõ gõ hệ thống.
“Tiểu Diệp Tử, cậu có đó không?”
Một con mèo lông trắng như tuyết xuất hiện từ không trung, nhảy xuống rồi nhẹ nhàng đáp lên bàn trà của Thẩm Tịch Thanh.
“Nữ thần, có chuyện gì sao?”
“Có lễ hội nào vào ngày hôm nay không?”
Thẩm Tịch Thanh hỏi, thiếu niên trẻ tuổi chắc chắn sẽ là thích đi chơi lễ hội. Trước khi nàng bế quan cũng nên tạo kỉ niệm đẹp với hắn, vì sẽ rất lâu sau mới có dịp này.
“Chị đợi tôi một chút.” – Nói rồi Tiểu Diệp Tử thao tác gì đó trên một màn hình ảo lơ lửng trước mặt. – “Tuyết Thương Thành sẽ có lễ hội mừng năm mới, khá là gần chỗ chị đấy.”
Tuyết Thương Thành là một tòa thành lớn, nơi đây chủ yếu sống nhờ vào buôn bán giao thương, đời sống bá tánh trù phú hưng thịnh,dân chúng trong thành luôn được đầy đủ, ngày thường cũng đã tấp nập đông đúc, không khí lễ hội chắc chắn sẽ thập phần náo nhiệt. Không thể không kể đến, lão thành chủ nơi đây cũng là hậu duệ của tiên môn thế gia, chỉ là ông ấy không có tư chất tu tiên, nhưng bù lại rất giỏi tài buôn bán, giao dịch mà ông ta tham gia luôn luôn đại thành. Tuyết Thương Thành dưới tay ông ấy điều hành đã trở nên lớn mạnh phồn vinh. Ngoài ra, thủ công mỹ nghệ nơi này cũng phát triển vượt bậc, trình độ chế tác tinh xảo hiếm có, cho nên dịp lễ tết khắp nơi đều được trang trí rất đẹp, nhìn chung đều là tâm huyết của người dân.
Và quan trọng là vị trí Tuyết Thương Thành rất gần Thiên Huyền Tông, chỉ cách nửa canh giờ ngự kiếm.
Nắm được đại khái thông tin, lại cảm thấy thú vị, Thẩm Tịch Thanh gật gật đầu.
“Đa tạ, Tiểu Diệp Tử. Năm mới vui vẻ nhé.”
Tiểu Diệp Tử hơi ngây người trước lời chúc bất ngờ, nhưng rất nhanh liền đáp lời:
“Chị cũng vậy nhé. Năm mới vui vẻ. Hôm nay là ngày đặc biệt, hệ thống sẽ giải trừ OOC một ngày cho chị.”
Mèo trắng nói xong liền biến mất vào không trung.
——
Mặt trời dần lặn nhường lại vị trí cho màn đêm buông xuống, đệ tử Thiên Huyền Tông lục đục kéo nhau đến Tam Sinh Đường. Lần này lại khác với mọi năm, để tạo sự khác biệt và mới lạ, giúp các đồ đệ và trưởng bối gần gũi nhau hơn nên đã tổ chức một cuộc thi. Các vị trưởng lão lần lượt bổ nhiệm đệ tử mình vào bàn, sau đó cùng nhau nhào bột mì, nấu bánh chẻo, người thì thêm nước, người thì thêm bột, chạy xôn xáo náo nhiệt vô cùng. Người tuyết chạy lòng vòng quanh đám người, giúp họ chuyển lọ muối, bình ớt cay, đĩa hành lát hay những đồ dùng lặt vặt khác.
Bàn nào bàn nấy vô cùng nhiệt huyết, rộn ràng tiếng nói nói cười cười, chỉ có mình bàn của Ngọc Hành trưởng lão là không có ai.
————-
Như đã nói qua, những ngày thường nhật ở Tuyết Thương Thành đã rất náo nhiệt, nhưng một khi những dịp lễ lớn được tổ chức thì hai chữ náo nhiệt không đủ dùng để miêu tả được hết không khí đặc biệt của nơi này.
Vừa đặt chân vào thành, đập vào mắt là không khí lễ hội ập đến, dưới bầu trời đêm lại càng hoa lệ rực rỡ, nhà nhà treo câu đối đỏ, phố phường người người nô nức, đèn hoa giăng khắp lối. Khắp nơi tràn ngập hương thơm của trăm hoa, nồng nàn mà kiều diễm.
Các quầy hàng đều tấp nập người mua. Bên cạnh đó không thiếu những nơi chơi đùa, như giải đố, tung cầu, vẽ tranh và thư pháp…
Thẩm Tịch Thanh dắt tay Cố Dạ Huyền dạo bước trên phố, để hắn tận hưởng không khí lễ hội trọn vẹn, trên đường chỉ cần hắn thích gì hoặc chỉ tiện cầm lên, nàng đều vung tiền mua cho hắn. Chẳng mấy chốc cả người Cố Dạ Huyền từ tay tới cổ đều đã treo lủng lẳng đầy đồ. Từ mặt nạ trên trán, vòng hoa trên cổ, chuỗi hạt trên cổ tay, những con tò he nhiều màu sắc, và nhiều thứ lỉnh kỉnh khác. Chi tiền cho người khác, cảm giác cũng không tệ.
“Sư tôn…”
Phú bà Thẩm Tịch Thanh tiêu hoang quen thói, quay đầu lại không thấy đệ tử đâu, chỉ thấy đống đồ biết di động.
Ấy chết, quên mất, kiếp trước đi mua sắm nàng chỉ cần chỉ tay và quẹt thẻ, còn đồ đạc đã có vệ sĩ cầm giúp….
Thẩm Tịch Thanh lấy một cái nạp giới ra, sau đó trữ vật vào trong rồi đưa cho Cố Dạ Huyền giữ, để hắn tuỳ thích lấy đồ hắn cần.
“Xin lỗi A Huyền, vi sư vô ý quá.”
Cố Dạ Huyền lắc đầu tỏ ý không cần bận tâm.
Ban nãy, khi hắn vừa trở về Ngọc Hành Phong, Thẩm Tịch Thanh đã thần thần bí bí nói muốn đưa hắn đến một nơi. Hắn không thắc mắc gì theo nàng, cuối cùng dừng chân tại đây. Vốn cứ nghĩ người yêu thích thanh tịnh như Thẩm Tịch Thanh sẽ không bao giờ đến mấy chốn như thế này, ai ngờ nàng lại có vẻ rất tận hưởng không khí lễ hội.
“Được rồi, A Huyền, hôm nay là giao thừa, con hãy vui chơi thoả thích đi.”
Thẩm Tịch Thanh vui vẻ nói, lúc đi ngang qua quầy kẹo đường, lại tiện tay đưa cho hắn một cây kẹo đường hình con thỏ.
Trẻ con hảo ngọt, chắc Cố Dạ Huyền cũng không ngoại lệ đâu ha.
Cố Dạ Huyền đón lấy từ tay nàng, sau đó dò xét Thẩm Tịch Thanh, thấy nàng ngâm ngâm cười, ánh mắt mong đợi. Hắn liền thử một miếng.
Ngọt quá.
“Thế nào? Có phải rất ngọt không?”
Thẩm Tịch Thanh mỉm cười, mong đợi phản ứng từ đồ đệ.
Cố Dạ Huyền hơi ngây người, hắn vốn không hảo ngọt nhưng thấy nụ cười của nàng lại cảm thấy vị ngọt cũng không phải tệ, liền gật gật đầu.
Nhìn thấy nàng vui vẻ như vậy, không hiểu tại sao Cố Dạ Huyền cũng thấy tâm tình tốt hẳn lên.
Hắn chưa từng thấy mặt này của Thẩm Tịch Thanh, chưa bao giờ hắn thấy nàng cười nhiều như hôm nay.
Nếu như ngày nào sư tôn cũng có tâm trạng vui vẻ thì thật tốt.
Thẩm Tịch Thanh kéo hắn đến nơi tụ tập đông người gần đó. Nàng không chen chúc vào đám đông mà lại tìm một nơi cao hơn để đứng.
Người dân tập trung xung quanh rất đông đúc nhưng lại cách xa những người biểu diễn một khoảng cách lớn.
Ở trung tâm vòng được đặt một cái lò luyện, nghệ nhân nung sắt trong lò, sau đó dùng tấm ván hất tung thiết thủy đỏ rực lên trời.
Thứ chất lỏng nóng như thiêu đốt ấy lên không trung, tạo thành hàng ngàn đốm sắt bung tỏa như những đóa hoa rực rỡ.
Lô hỏa chiếu thiên địa
Hồng tinh loạn tử yên
Noãn Lang minh nguyệt dạ
Ca khúc động hàn xuyên.
(Thu phố ca kỳ 14 – Lý Bạch)
Vạn tử ngàn hồng.
Cố Dạ Huyền nhìn ngắm nó, thật sự đẹp đến không thể rời mắt, trước đây khi ở trấn Trúc Xương hắn không có cơ hội xem qua. Đến khi làm ma tôn đứng đầu thiên hạ, hắn lại chẳng quan tâm nữa.
Nên đây là lần đầu tiên hắn chứng kiến, hay chỉ đơn giản là lần đầu tiên hắn được đi xem lễ hội của nhân loại, một điều hết sức bình thường mà thôi.
Buổi biểu diễn kết thúc, mọi người cũng tản ra. Bây giờ có lẽ đã là cuối giờ Hợi, tuy không khí náo nhiệt vẫn còn nhưng người đi đường cũng dần dần tản bớt.
Thẩm Tịch Thanh lặng lẽ đưa Cố Dạ Huyền đến bên bờ sông nằm ở ngoài thành.
Không còn sự ồn ào của đám đông, chỉ có sự tĩnh lặng, thanh âm côn trùng giao hưởng trong màn đêm tịch mịch, lào xào tiếng lá cây va vào nhau theo từng cơn gió. Thẩm Tịch Thanh tạo một kết giới nhỏ, vừa vẹn bao trùm thành hồ. Vạn tinh linh hồ điệp như ánh vàng lấp lánh bao trùm lên thành một vòm cung, chúng xếp lên nhau rồi hoá trong suốt. Kết giới cấp thấp thế này nàng hiếm khi dùng, vì ngoài sự diễm lệ thì cũng chỉ đủ che mắt thường dân.
Tiếp đến, Thẩm Tịch Thanh phất tay áo, một chiếc thuyền hoa khá đơn giản nhẹ nhàng tiếp xúc mặt hồ, tuy có phần thô sơ nhưng một khi tiếp nước xung quanh lại phát ra ánh sáng xanh huyền dịu.
Hai sư đồ an vị, chiếc thuyền liền tự động di chuyển không cần người chèo lái, lướt qua đầm sen vàng giữa hồ, hương thơm thoang thoảng say đắm lòng người. Thẩm Tịch Thanh duy trì trầm lặng, nàng lười biếng nằm sấp xuống ván thuyền, tay chạm nhẹ lên mặt nước vẽ ra những dải kim tuyến tuyệt đẹp theo ánh sáng của con thuyền, thật sự như một bức tranh tuyệt đẹp làm hắn ngây ngẩn.
Lúc này đã là nửa đêm, là khoảnh khắc chuyển giao năm mới và năm cũ, đồng hồ nước khổng lồ ở trong thành nhỏ cạn, báo hiệu giờ phút giao thừa đã đến, người dân khắp nơi bắt đầu đốt pháo hoa, chỉ trong phút chốc màn đêm đen tịch mịch đã sáng rực đầy đủ màu sắc.
Ngồi trên thuyền hoa, hai người ngẩng đầu nhìn những đóa hoa lửa rực rỡ trên bầu trời.
Cố Dạ Huyền giãn mi ra, nâng ánh mắt lên, nhìn ngân hà sáng lạn giữa trời đêm, ánh lửa bạc bắn khắp nơi. Hoa lửa trên bầu trời phản chiếu dưới mặt hồ, khiến hắn cảm thấy mình đang ở trung tâm của bông hoa, cảnh tượng đẹp đến nao lòng.
Nhưng không hiểu sao, nữ nhân trước mắt hắn lại đẹp hơn rất nhiều, nàng ngước mặt nhìn lên vòm không, vẻ mặt không giấu được nét cười, cứ thế ôn nhu bước vào trong lòng hắn, tuy trời vẫn còn tuyết lạnh, nhưng Cố Dạ Huyền lúc này chẳng khác nào được ôm trong tay hoa đào tháng ba hay lửa than tháng mười, ấm áp không gì tả siết, không rõ là do âm thanh pháo hoa dồn dập làm tim hắn đập nhanh lên hay chỉ cần nhìn ngắm người trước mặt đã thấy hồi hộp, Cố Dạ Huyền siết tay lại, hắn không dám nhìn người bên cạnh quá gần, chỉ nhìn pháo hoa nở rộ nơi chân trời, đêm dài chậm rãi, hoa rơi rực rỡ.
Một chùm pháo hoa nổ vang ầm ầm, vỡ tan thành quầng sáng rực rỡ muôn màu.
Đêm ấy, ánh lửa ánh đèn hòa cùng ánh sáng pháo hoa rực rỡ như ban ngày, tiếng pháo rộn rã, những dải hoa tuyết bay phấp phới trong bầu không khí ngập mùi khói pháo hoa nhàn nhạt. Bọn họ ngồi trên thuyền hoa đón giao thừa, đến khi thấm mệt, Cố Dạ Huyền bất giác chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Cố Dạ Huyền thức dậy, đã thấy đang nằm trong chăn êm nệm ấm của mình ở Tịch Nguyệt Cung, mọi chuyện xảy ra hôm qua hắn đều nhớ rõ. Đẹp đẽ tựa như một giấc mơ, hắn đã bất giác thiếp đi, sau đó hẳn là Thẩm Tịch Thanh đã đưa hắn về.
Một hương thơm thoang thoảng khiến Cố Dạ Huyền chú ý đến, hắn bước đến bên cạnh bàn, liền thấy một đĩa bánh chẻo, bên cạnh là giấm chua cay đủ loại để chấm, được đặt gọn gàng trong khay gỗ. Trời còn se lạnh, vì sợ bánh sẽ bị nguội nên người đưa đến thậm chí còn dụng tâm tạo một kết giới để giữ cho thức ăn còn nóng. Dưới khay gỗ có một bao lì xì đỏ và một mẩu giấy, chữ viết uyển chuyển.
Cố Dạ Huyền cẩn thận mở bao lì xì ra, bên trong là mười lá vàng, có giá trị không nhỏ, sau đó hắn mở mẩu giấy ra đọc, nét mặt hơi trùng xuống, hắn đã sớm biết ngày này rồi sẽ đến, hắn sớm cũng chuẩn bị tâm lí, nhưng nàng lại rời đi đột ngột như vậy, đến cơ hội để hắn nói một lời tạm biệt cũng không có.
Đặt mảnh giấy xuống, lại nhìn đĩa bánh chẻo nhỏ xinh, gắp một đũa, vừa mới cắn miếng đầu tiên đã thấy cứng cứng, Cố Dạ Huyền đã cắn rắc một tiếng vào đồng tiền lạnh ngắt, hắn thật sự không kịp đề phòng, thiếu chút nữa vỡ luôn nửa cái răng.
Hắn cầm đồng xu, ngồi ngây ngẩn ngắm nhìn một hồi, cũng không rõ đang suy nghĩ cái gì. Sau đó hắn cắn đến cái thứ hai, thứ ba rồi đến cái cuối cùng, tất cả đều có đồng xu bên trong.
Cố Dạ Huyền phì cười, nàng muốn hắn gặp may cả những năm về sau hay sao.
Đột nhiên Cố Dạ Huyền thấy rõ lòng mình, những thù hận trước kia đều tụ lại, chìm sâu vào một góc nhỏ trong đại dương mênh mông, hắn muốn thử cược với bản thân, hắn muốn thử đặt niềm tin vào Thẩm Tịch Thanh một lần nữa.
Những ngày đầu năm mới qua đi, đại đệ tử của Hàn Du Minh đến đón Cố Dạ Huyền tới Phá Quân Phong.
Hai vị chủ nhân duy nhất đều rời đi, Ngọc Hành Phong cô quạnh đến lạ thường.
—————————
Thanh San: Tân xuân vui vẻ 🥰