Chương 10: Bổn toạ cảm thấy hơi rối!
Thẩm Tịch Thanh khẽ giật mình, nặng nề nâng lên mí mắt rồi chậm rì rì mở ra. Cảnh tượng trước mắt như ngàn hoa vạn lá lượn vòng, một lúc sau mới chồng chất lên nhau sau đó hợp lại thành một thể, dần dần rõ ràng hơn.
Nàng cảm nhận được mình đang nằm trên một chiếc trường kỉ lớn. Bất giác liền đảo mắt quan sát xung quanh.
Phía trên là dải lụa trắng mềm mại rũ xuống, ánh sáng lấp lánh chiếu xuyên qua lớp màn mỏng, bốn góc giường được trang trí bốn hầu bao, bên trong có hoa cỏ thơm toả hương an thần dễ chịu.
Lay mình một chút để nhìn sang bên cạnh thì liền thấy một nữ tử thanh y. Thoạt nhìn, nàng có ngũ quan mi thanh mục tú, trên người mang khí chất thanh cao, cốt cách lại toát tên phong thái nhã nhặn.
Nguyên lai nàng là Lộc Tồn Phong chủ – Nhạc Tĩnh Anh, thấy người có dấu hiệu hồi tỉnh, nàng liền chủ động đưa tay dò mạch. Mạch đập mạnh, đã dần ổn định. Xác định không có gì bất thường, Y Cơ Thánh Thủ vẫn chưa yên tâm:
“Muội thấy thế nào rồi?”
Thẩm Tịch Thanh theo bản năng nhíu mày, lại thử sức cử động tay chân thì phát hiện cơ bắp còn hơi run rẩy, cơ thể tựa hồ vẫn còn lưu lại dư chấn khi vận dụng sinh lực gảy Nhã Âm. Trên vai phải truyền đến cảm giác chặt chẽ, lại nhói lên khi nàng muốn ngồi dậy.
“Đừng cử động mạnh, vết thương của muội vẫn chưa hồi phục.”
Nhạc Tĩnh Anh nhẹ nhàng đỡ sư muội ngồi dậy, thủ pháp khéo léo tránh động đến vết thương mới băng bó.
Câu đầu tiên nàng hỏi không phải là thân thể của mình thương tích ra sao mà là tình hình sau khi mình ngất đi vì trọng thương.
“Sư tỷ, Trúc Xương trấn thế nào rồi?”
Thẩm Tịch Thanh mơ hồ hồi tưởng lại kí ức cuối cùng, nàng chỉ biết rằng khi gặp được Hàn Du Minh xong thì chuyện gì xảy ra cũng không nhớ rõ.
“Đừng lo lắng, mọi chuyện ổn thoả rồi. Tần sư huynh đã tu bổ được vết nứt, hung linh cũng được diệt sạch rồi. Chưởng môn sư huynh cũng cho người ở lại giúp đỡ người dân trong trấn.”
Nhạc Tĩnh Anh từ tốn giải đáp, rồi đến cạnh bàn, cầm lên bát thuốc có màu sắc đen tuyền, nhẹ nhàng khuấy cho bớt nóng sau đó đưa đến cho Thẩm Tịch Thanh.
“Tranh thủ lúc thuốc còn ấm, muội mau uống đi.”
Trong lòng Thẩm Tịch Thanh còn có rất nhiều câu hỏi không có tâm trạng uống thuốc.
Nhạc Tĩnh Anh dường nhưđã lường trước được việc này, liền đánh phủ đầu trước:
“Muội uống xong bát thuốc này thì ta sẽ giải đáp mọi thắc mắc. Nếu không thì đừng hòng đi đâu cũng như đừng mong sư tỷ sẽ trả lời muội.”
Thẩm Tịch Thanh biết vị sư tỷ này đã nói là làm nên đành bấm bụng đón lấy bát thuốc. Thuốc này mùi hương gay mũi khó chịu, vừa nếm thử một ít đầu lưỡi đã truyền đến vị đắng chát như hoàng liên, Thẩm Tịch Thanh phải cố lắm mới kiềm chế không oẹ ngược ra.
Nàng quay sang bên cạnh thì chỉ thấy Nhạc Tĩnh Anh cười hiền từ. Không thể trốn được nên nàng đành phải nín thở một hơi uống cạn. Nhạc Tĩnh Anh thấy sư muội ngoan ngoãn như vậy thì vui vẻ nhận lấy bát thuốc, sau đó đưa cho người hầu đem đi.
Thẩm Tịch Thanh không đợi được người hầu đi liền vấn:
“Đệ tử của muội, Cố Dạ Huyền đâu rồi?”
“Cố Dạ Huyền? Tiểu tử hay lẽo đẽo theo muội hả?”
Thẩm Tịch Thanh gật gật.
“Y ở lại Trúc Xương trấn phụ giúp bá tánh rồi. Có lẽ vài ngày nữa sẽ về thôi.”
Thẩm Tịch Thanh không nói gì, chỉ gật đầu. Còn sức ở lại giúp đỡ phụ mẫu hắn thì chắc không có vấn đề gì rồi, không cần lo lắng quá.
“Muội hôn mê bao lâu rồi?”
Nhạc Tĩnh Anh đáp: “Hôm nay vừa vặn là ngày thứ ba. Vết thương của muội khá nặng, còn trúng độc, nếu không kịp thời ngăn cản độc tố lây lan thì có lẽ…” – Y Cơ Thánh Thủ đưa tay trái ngang vai phải làm động tác trảm xuống: “…Tay phải của muội cũng phế luôn rồi.”
Nghiêm trọng như vậy sao? Trong lòng Thẩm Tịch Thanh khẽ run lên một tiếng, nàng lúc đó không nghĩ được nhiều, chỉ biết đưa thân che chắn cho đệ tử, bây giờ ngẫm lại thì đúng là liều mạng mà.
“Cũng may là sư huynh đưa muội về kịp thời, hiện tại chăm chỉ dùng thuốc, tịnh dưỡng cho tốt thì vết thương sẽ mau chóng lành lại thôi.”
Nhạc Tĩnh Anh nói, rồi đưa cho Thẩm Tịch Thanh một lọ thuốc bằng sứ xanh lưu ly, sau đó cúi người thu dọn hòm thuốc.
“Muội nghỉ ngơi đi, ta còn chút việc, khi khác sẽ đến thăm muội.”
Thẩm Tịch Thanh: “Muội biết rồi. Đa tạ sư tỷ.”
Vừa ra đến cửa, Nhạc Tĩnh Anh dường như nhớ ra gì đó, quay người trở lại:
“Nhớ là phải uống thuốc và bôi thuốc đều đặn nhé.”
Thẩm Tịch Thanh mỉm cười xem như là đáp lời.
Cánh cửa đóng lại, trả lại không gian yên tĩnh, gian phòng rộng lớn chỉ còn lại Thẩm Tịch Thanh.
—-
Phá Quân Phong.
Nhạc Tĩnh Anh sải bước trên hành lang dài đằng đẵng trước Dương Quang điện, cảm giác như đang đi trên một lớp gương mỏng, mỗi viên gạch dưới chân đều sáng loáng tới mức có thể phản chiếu rõ hình bóng nàng.
Cộp. Cộp. Cộp.
Từng bước từng bước một, tiếng bước đi trong đại điện to lớn vang vọng.
Cánh cửa đại điện mở ra.
Hàn Du Minh và các vị phong chủ khác đã ngồi chờ ở chính điện.
Hàn Du Minh sắc mặt nghiêm nghị, động tác mời chỉ vào chỗ ngồi còn trống:
“Ngồi đi.”
Nhạc Tĩnh Anh gật đầu rồi ngồi xuống.
Hiện tại, ngoại trừ Ngọc Hành phong chủ đang dưỡng thương ra thì các vị phong chủ khác đều tề tựu đầy đủ, ai ai nét mặt đều ngưng trọng, khiến bầu không khí có phần ngột ngạt.
Nhạc Tĩnh Anh vừa an toạ, đệ tử liền dâng trà lên rồi nhanh chóng lui ra, cửa điện một lần nữa lại đóng kín, bên trong lại quay về tĩnh lặng. Lúc này Hàn Du Minh mới nhàn nhạt lên tiếng hỏi:
“Thẩm sư muội thế nào rồi?”
Nhạc Tĩnh Anh vốn nghĩ hôm nay hội họp lại là nhằm bàn bạc đại sự, không ngờ Hàn Du Minh vừa mở lời đã hỏi thăm Thẩm Tịch Thanh, nàng có chút ngoài ý muốn nên hơi ngẩn người nhưng rất nhanh đã đáp lời:
“Chưởng môn sư huynh yên tâm, không còn gì đáng lo ngại.”
Hàn Du Minh hơi gật đầu, y bình thường luôn giữ dáng vẻ cao thâm khó lường, qua câu hỏi cũng không có thay đổi sắc mặt gì nhiều, nhưng cũng nhờ y mở lời mà không khí bớt đi mấy phần nặng nề.
Trong các phong chủ thì Thiên Quyền phong chủ Thần Uyên là người cởi mở nhất bèn mỉm cười lên tiếng:
“Lần này Thẩm sư muội lập công lớn, nếu không nhờ muội ấy báo tin thì hậu quả khó lường.”
Thiên Xu phong chủ Nhan Như Tuyết nét mặt lạnh nhạt, giọng nói lãnh đạm, trong lời nói có thêm vài phân trách cứ:
“Phen này đệ tử thương vong không ít. Tần sư huynh cũng phải thụ thương, sao không thấy chưởng môn sư huynh hỏi thăm gì.”
Mặc dù thường ngày thấy Nhan Như Tuyết thờ ơ ít nói, nhưng lần này mất nhiều đệ tử, Thiên Xu phong chủ lúc truyền nghệ hao tốn rất nhiều tâm tư cho nên nàng không nhịn được bèn trách Hàn Du Minh vài lời.
Cự Môn phong chủ Tần Khiêm đang nhấp một ngụm trà, nghe thấy nhắc đến mình liền ngẩng đầu lên, thấy câu từ có ý bất hòa, sợ đồng môn sẽ xích mích liền vội giải thích: “Ngu huynh chỉ dốc chút sức mọn, không đáng nhắc đến làm gì.”
Hàn Du Minh hiểu ý, ánh mắt khẽ cụp xuống, giọng nói đã ôn hòa đi phân nửa:
“Ta tất nhiên đau lòng, nhưng lần này thật sự khiến ta kinh sợ…”
Mặc dù Hàn Du Minh không thể hiện ra ngoài nhưng nỗi kinh hoảng này thật sự không hề nhỏ. Thiên liệt xảy ra đột ngột, nếu như không phải Thẩm Tịch Thanh muốn đưa đệ tử của nàng trở về thăm nhà, e rằng khi phát hiện ra thì mọi thứ sẽ vượt ngoài tầm kiểm soát, hậu quả nghĩ đến không khỏi rùng mình.
Không khí bỗng nhiên trùng xuống, không gian tĩnh lặng tới mức có thể nghe được tiếng kim rơi trên nền đất.
Mọi người đều rơi vào trầm tư, không cần ai nói cũng biết, bọn họ hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Hàn Du Minh. Thiên liệt lần này tuy đã giải quyết xong nhưng sinh mạng mất mát cũng quá nhiều. Bọn họ giờ phút này còn có thể sum tụ với nhau thì nên thở phào nhẹ nhõm.
Hàn Du Minh lại một lần nữa mở lời, phá tan sự yên tĩnh đáng sợ: “Vi Môn sư đệ, chuyện ta nhờ đệ điều tra tiến triển thế nào rồi?”
Vào lúc còn ở Trúc Xương trấn, Hàn Du Minh và Tần Khiêm khi quan sát vết nứt cũng đã nhận ra sự khác thường. Kết giới vừa mới được tu sửa, không dễ gì lại bị hư hại vừa nhanh vừa nặng như vậy. Vết nứt giống như bị kẻ nào đó động tay động chân thúc đẩy nó vỡ ra.
Khai Dương phong chủ Vi Môn Tử, người vẫn luôn bảo trì im lặng từ đầu đến giờ lúc này mới lên tiếng:
“Chưởng môn sư huynh, tuy không có bằng chứng xác thực nhưng Thất Sát giáo lại có vài điểm nghi vấn.”
Hàn Du Minh gật đầu: “Không có bằng chứng nhưng chưa chắc chúng trong sạch.”
Có dương quang thì cũng có âm tà, cũng như âm dương sinh khắc, chính và tà tương giao.
Thế gian tu chân, cốt là thành đạo, có pháp lực, nhưng đường chính đạo tu hành dài hạn khó khăn, nên nhiều người ngã sang tà, luyện những phương thức hại người hại mình vì cái lợi nhanh chóng mà không tiếc làm chuyện ác ôn, tà giáo trên đời cũng vì thế mà mọc lên như nấm.
Trong giới ma tu thì Thất Sát Giáo chính là lớn nhất cùng với thiên hạ đệ nhất chính tông Thiên Huyền Tông tạo thành thế cân bằng, ngàn năm bất phân thắng bại.
————-
Trúc Xương Trấn.
Đã ba ngày trôi qua kể từ đêm thiên liệt. Người dân trấn Trúc Xương vốn đã ít nay còn ít hơn, hơn phân nửa đều đã vong mạng.
Vốn dĩ tất cả đều không có cơ hội sống sót, hiện tại số lượng còn phân nửa đã là kì tích.
Đối với Cố Dạ Huyền mà nói, gia đình của hắn vẫn an toàn là đủ rồi, hắn không phải người rộng lượng đến mức thấy đau lòng vì người khác. Hơn nữa, bọn họ đã có thể sống sót mà không bị một vết trầy xước nào nếu như ngay từ đầu nghe theo lời Thẩm Tịch Thanh trú vào kết giới. Kết cục này là do họ tự chọn lấy.
Thiên Huyền Tông tuy thiệt hại không ít nhưng vẫn phái rất nhiều đệ tử ở lại để giúp đỡ dân làng xây dựng lại trấn nhỏ.
Cố Dạ Huyền không yên tâm nên ở lại phụ giúp phụ mẫu hắn. Trải qua đợt thiên kiếp này, cục đá đè nặng trong lòng Cố Dạ Huyền cuối cùng cũng được thả xuống.
Trải qua vài ngày thì mọi chuyện dần ổn định, cuộc sống dần dần trở về quỹ đạo vốn có.
Bữa tiệc nào rồi cũng tàn, cuộc gặp nào rồi cũng chia ly. Tuy vẫn còn lưu luyến nhưng Cố Dạ Huyền cũng phải trở về Thiên Huyền Tông.
Cố gia bịn rịn chia tay hắn.
Trên đường trở về, hắn suy nghĩ rất nhiều chuyện.
Kiếp trước hắn thật sự hận Thẩm Tịch Thanh. Nhưng khi bình tĩnh lại, Cố Dạ Huyền cũng không hẳn là vô lương tâm, hận thì hận, những hắn vẫn chưa quên vì sao vai của Thẩm Tịch Thanh lại bị thương. Huống hồ những chuyện xảy ra ở kiếp trước, kiếp này lại không giống, Thẩm Tịch Thanh vẫn chưa làm gì gây tổn hại đến hắn.
Trước hiểm cảnh, là Thẩm Tịch Thanh gắt gao bảo vệ hắn trong lòng, xả thân làm khiên chặn móng vuốt của Thực Linh Quỷ, dù có đau đến mồ hôi lạnh ướt đẫm vạt áo vẫn cố chấp không buông ra…
Đối với Thẩm Tịch Thanh, Cố Dạ Huyền chán ghét mười phần.
Nhưng ngoài chán ghét, hắn không biết vì sao tâm tư lại trộn lẫn một ít cảm xúc phức tạp.
Tuy rằng hắn đọc qua không ít sách, nhưng bản thân lại không phải người tinh tế, những chuyện như tình cảm, quả thật không dễ dàng nói đến.
Ví như chuyện của Thẩm Tịch Thanh, Cố Dạ Huyền vò đầu cân nhắc nửa ngày, suy đi nghĩ lại, tính tới tính lui, vò tới muốn hói, cũng không biết rốt cuộc cảm giác này là sao.
Hắn chỉ có thể phân biệt được những cảm xúc đơn thuần: Thích, ghét, hận, vui, buồn.
Nếu những loại cảm xúc này trộn lẫn vào nhau, Ma tôn Cố Dạ Huyền, mắt liền nổi đom đóm, hoàn toàn chả hiểu gì.
Aaaaa!
Không hiểu được, không rõ, không biết, cứu mạng, đau đầu quá.
Rốt cuộc, ma tôn Cố Dạ Huyền tâm trạng phức tạp, một đường ngự kiếm trở về Thiên Huyền Tông.
——————-
Chúc mọi người Giáng Sinh vui vẻ và hạnh phúc nhaaaaa!! 🥰🥰🥰