Chương 64: Lầm Lỗi
Hoàng đế nghe vậy liền kéo mành lại, hắn mặc vào xiêm y của thị vệ ngự tiền. Bím tóc đuôi sam để ra trước ngực, ngọc châu dưới bím tóc lấp lánh tựa sao. Hắn nhìn Tiến Bảo, nghiêm nghị:” Ngươi có chắc là sáng mai có thể trở về kịp hay không?”.
Tiến Bảo cười bồi, cung kính đáp:” Vạn Tuế gia yên tâm, nô tài đã tính toán kỹ lưỡng tuyệt đối không có chuyện sai sót đâu ạ”.
Hoàng đế ngã lưng vào ghế sau, hắn tựa đầu vào mép cửa sổ, lặng nhìn ánh trăng mờ ảo xa xăm.
Trăng treo trên cành liễu, mái xanh tường đỏ Tử Cấm Thành vẫn uy nga tráng lệ. Lan Nhi vẫn còn chưa ngủ, nàng ngồi cạnh cửa sổ trong Noãn các. Nàng ngồi thẫn thờ nhìn lên vầng trăng cao bất tận. Trong vô thức những ánh sao trên bầu trời cao kia như xếp lại thành hàng, như tạo thành gương mặt của Hoàng đế. Nàng đưa tay muốn nắm lấy, nhưng thứ chạm được chỉ là hư không ảo mộng. Đã gần nửa tháng trở lại nơi này, Hoàng đế chỉ mới ở lại Trữ Tú cung bốn ngày, còn lại hắn ở lại Dưỡng Tâm điện, được vài lần đến thăm Ngữ Yên công chúa.
Lan Nhi không thể nào có thể quên được ngày hôm ấy, Hoàng đế mượn chuyện cùng nhau dạo trên sông ở Viên Minh Viên cùng nàng để thuận tiện sắc phong cho tứ xuân. Nàng biết Hoàng đế sẽ lần nữa viện cớ đến Viên Minh Viên, hắn sẽ không bao giờ bỏ lại tứ xuân. Không bao lâu nữa thôi, Hoàng đế sẽ mang họ vào Tử Cấm Thành.
Liên Anh trông thấy nàng ngồi thẫn thờ bên cửa sổ, ân cần mang chăn đến cho Lan Nhi. Hắn và Đức Hải rất được nàng ưu ái, nhưng so với Đức Hải, Liên Anh có phần ít được ưu tiên hơn, nàng cũng đã hại chết biểu tỷ của hắn. Tuy vậy, chưa một lần nào Liên Anh oán trách nàng cả. Hắn đến cạnh nàng thủ thỉ:” Chủ tử, người đang nhớ Vạn Tuế gia sao?”.
Lan Nhi mỉm cười như không, chỉ nghe được tiếng thở dài trong màn đêm thanh tĩnh. Nàng không đáp ngay, mà lặng nhìn trăng một thoáng:” Ta vẫn còn nhớ, lần đầu tiên ta và Vạn Tuế gia gặp nhau, cũng là trong một đêm trăng rất sáng. Cứ như một giấc mơ, hoa tai của ta bị rơi trong Từ Ninh Viên, lại vô tình được người tìm thấy. Ngay từ lúc đó ta không thể nào quên được hình bóng của Vạn Tuế gia. Liên Anh à, ta biết nếu nói với người về chuyện này thì thật quá tàn nhẫn. Ngươi không thể thành gia lập thất, thứ tình cảm này e là đời này lại càng không thể có”.
Liên Anh mỉm cười, trên gương mặt không chút trách móc:” Nô tài đúng thật là cả đời không thể thành gia lập thất, nhưng nô tài vẫn có trái tim. Nô tài vẫn biết cái thứ tình cảm đấy. Chẳng qua là đời này của nô tài không thể chạm đến mà thôi”.
Lan Nhi trầm ngâm không đáp, nàng nhìn lên bầu trời đen mịt. Giữa khoảng không trống rỗng, một ngôi sao hiện lên như thắp sáng cả bầu trời. Nàng đưa tay chỉ vào ngôi sao, bảo:” Liên Anh ngươi nhìn xem, có phải ngôi sao kia đang chiếu vào Trữ Tú cung không?”.
Liên Anh ngước nhìn lên theo hướng nàng chỉ, quả thực ngôi sao ấy đang soi vào Trữ Tú cung, hắn trông thấy liền cười tít mắt:” Vâng, thưa chủ tử, đúng là ngôi sao ấy đang chiếu sáng vào Trữ Tú cung. Thật là thiên tượng mà”.
Đã hàng giờ trôi qua, Lan Nhi đã ngồi lâu đến nỗi không nhớ được thời gian. Nàng giật mình nhận ra cũng đã canh năm. Lan Nhi đã thức trắng một đêm. Nàng đích thân vào trù phòng của Trữ Tú cung chuẩn bị thức ăn. Hơn nửa canh giờ sau, nàng nàng mang đến Dưỡng Tâm điện.
Lúc này, mặt trời dần lấp ló dưới áng mây. Nội cung vẫn còn chìm trong u tối. Ánh đèn mập mờ băng qua làn sương dày đặc. Nàng đến trước Dưỡng Tâm điện, không ngầng ngại mà bước vào. Ngoài các thị vệ canh gác, không một ai tiếp đón nàng. Lan Nhi chợt thấy lạ, đứng đợi hồi lâu bên ngoài điện.
Ngô Tổng quản vừa nhận ca trực đi vào từ Dưỡng Tâm môn. Hắn giật mình trông thấy Lan Nhi, liền cung kính thưa:” Ý Quý phi nương nương vạn an”, Lan Nhi xua tay bảo hắn đứng lên, Ngô Kiên nhìn vay khay thức ăn nàng chuẩn bị cười khách khí:” Quý phi nương nương thật có lòng. Lại đích thân mang đến đây cho Vạn Tuế gia. Chắc giờ này người vẫn còn đang ngủ. Nô tài mời người vào trong điện chờ ạ”.
Lan Nhi mỉm cười đẩy cửa tiến vào. Một luồng khí lạnh như xuyên qua lớp áo. Nàng bất giác rùng mình, hỏi:” Thật là, Ngô Kiên ông làm việc thế nào vậy. Trong điện lạnh như vậy không sợ Vạn Tuế gia bị phong hàn sao”.
Ngô Kiên hốt hoảng, phân bua:” Quý phi nương nương tha tội, hôm nay do nô tài giao lại ca đêm cho Tiến Bảo lo liệu nên mới xảy ra chuyện như này mong nương nương thứ lỗi”.
Lan Nhi chỉ ừm một tiếng, nàng khẽ bước qua tẩm điện của Hoàng đế:” Nếu đã vậy, để bản cung qua xem Vạn Tuế gia có bị lạnh hay không?”
Nàng bước sang tẩm điện phía Đông, bên đây cũng không ấm áp hơn. Lan Nhi nhẹ nhàng đến bên lò than, cẩn trọng gắp than vào lò. Ngô tổng quản chạy đến, nói:” Ôi, ôi, Quý phi, người thân phận cao quý làm sao có thể làm những chuyện này được”. Nói xong, hắn lấy gắp than từ tay Lan Nhi, gắp than vào lò.
Lan Nhi đến bên giường, nhẹ nhàng kéo chăn. Nàng hoảng hốt, gọi:” Ngô tổng quản!”.
Ngô Kiên nghe thấy liền chạy đến, hắn giật mình trông thấy trên giường lại trống không. Hắn hoảng loạn không biết làm thế nào, chạy quanh trong điện tìm kiếm. Lan Nhi suy nghĩ một lát dặn dò:” Ngô tổng quản, ông cho người âm thầm tìm kiếm Vạn Tuế gia ngay. Nhớ kỹ không được phép cho ai biết chuyện này. Đặc biệt là Hoàng hậu và các hậu phi khác”.
” Nô tài đã rõ thưa Quý phi nương nương”.
Lan Nhi dạo quanh phòng tìm kiếm xem Hoàng đế có để lại vật gì không. Nàng tìm đến gian phía Tây, ánh sáng len lõi xuyên qua ô cửa giấy, mọi thứ đều tăm tối, riêng chỉ có một thứ như đang phát sáng. Lan Nhi ngẩn người, thứ ánh sáng kia tựa như viên ngọc minh châu giữa những cát bụi. Đấy là long bào, từng sợi tơ may lên áo bào như có ánh đèn phát sáng rực rỡ, các chi tiết mây, núi sống động như thật. Đặc biệt họa tiết long ngũ trảo ở giữa mới là nổi bật, thân rồng uốn lượn giữa bầu trời rộng lớn. Con rồng quay mặt về chính diện tựa như đang nhìn chăm chăm vào Lan Nhi.
Nàng đã nhiều năm hầu hạ Hoàng đế, việc mặc long bào cho hắn cũng không hiếm. Chỉ là lần này nó không ở trên người của Hoàng đế, lại gây cuốn hút đến như vậy. Trong làn khói hư ảo của trầm hương, con rồng như nhảy vọt ra khỏi long bào, vút bay cao lên trời. Nàng ôm chặt lấy con kim long, bàn tay đã mệt mỏi rã rời nhưng tuyệt đối không buông tay. Con rồng uốn lượn, vẫy mình muốn hất tung Lan Nhi đi. Nàng càng bám chặt hơi, nàng cố cựa quạy, cuối cùng cũng nắm được lên sừng rồng. Con rồng như ngoan ngoãn dưới bàn tay Lan Nhi. Khi nàng bàng hoàng tỉnh lại, long bào đã mặc lên người từ khi nào.
Lan Nhi có chút hoảng sợ, nhưng khi chạm vào long bào lại cảm thấy vô cùng thích thú. Nàng đến trước gương nhìn ngắm bản thân, tự nói:” Đây là ta sao? Nhìn nó thật hợp với ta, thật là đẹp”.
Nàng hí hửng chạy đến bên bàn đặt tấu sớ. Lan Nhi mở từng bản tấu ra đọc, tỏ vẻ bản thân là Hoàng đế. Bỗng một giọng nam cất lên:” Quý phi!”.
Lan Nhi hốt hoảng nhìn theo tiếng gọi, hoảng sợ quỳ xuống:” Vạn Tuế gia”.
…•…
…Hết Tập 64…