Chương 38
Sau khi Diệp Thư Từ về, phải đối mặt với vài câu hỏi của bà nội.
“Nói về chuyện gì?”
“Trải nghiệm cuộc sống, công việc và nhiều chuyện khác nữa ạ.”
Sự khác biệt giữa Lâm Nam và những người đàn ông cô đã xem mắt trước đây là, anh ta không khiến người khác để ý đến điều kiện, địa vị hay tiền bạc, ngược lại càng muốn đào sâu hơn vào sở thích của đối phương.
“Nhân phẩm thế nào?”
“Khá tốt ạ.”
“Đã thêm Wechat chưa?”
Diệp Thư Từ rũ mắt: “Rồi ạ.”
Bà nội vỗ tay cười như trẻ con: “Tiểu Từ, bà rất kỳ vọng, mấy lần trước không thấy con thêm Wechat.”
Thêm WeChat có nghĩa là có thể làm bạn, còn việc phát triển hơn nữa thì tùy duyên.
Nhưng thấy bà nội hào hứng như vậy, cô cũng không nỡ khiến bà tổn thương.
“Bà nội đã nói với cháu rồi, cậu nhóc Lâm Nam này rất tốt, một thanh niên rất đáng tin cậy.” Bà nội đắc ý: “Càng nghĩ càng thấy tốt, cũng không kém hơn cậu nhóc con thích hồi cấp 3.”
Chuyện này giống như chạm vào mặt trăng vậy.
Diệp Thư Từ tàn nhẫn phá vỡ ảo tưởng của bà nội, nghiêm túc nói: “Mặc dù Lâm Nam rất tốt, nhưng vẫn kém xa Thẩm Tứ.”
Bà nội kinh ngạc há to miệng: “Tiểu Từ, con vẫn thích cậu nhóc đó phải không?”
Diệp Thư Từ khẽ cong môi dưới, vươn tay nhéo khuôn mặt mềm mại của bà nội: “Đã nhiều năm rồi, sao có thể ạ.”
Dù biết Thẩm Tứ đã từng thích mình, nhưng vẫn không có ảnh hưởng gì đối với cô.
Diệp Thư Từ đã gửi một bức thư tỏ tình qua email nặc danh.
Thẩm Tứ đã trả lời – Diệp Thư Từ, là cậu sao? Tôi thích cậu.
Điều này nghĩa là Thẩm Tứ không xác định được người kia là ai mà chỉ đoán đại khái là cô, sau khi Thẩm Tứ trả lời, cô không đăng nhập vào hộp thư đó nữa, tự nhiên không trả lời, có lẽ Thẩm Tứ đã mặc định người kia không phải cô.
Hiện giờ Diệp Thư Từ rất tỉnh táo, huống chi những ảo tưởng linh tinh đó đã sớm bị chặt đứt.
Cô chỉ muốn sống thật tốt, và chăm sóc cho bà nội.
“Mà này bà ơi, con đã hẹn trước bác sĩ chuyên khoa hàng đầu của bệnh viện tỉnh, đến tháng sau, bà đóng cửa một ngày nhé, đi cùng con một chuyến.”
Bà nội chọc vào trán cô, oán trách, nhưng vẻ mặt lại rất vui vẻ: “Đứa nhỏ này, suốt ngày lo lắng cho sức khỏe của bà, dùng tâm tư này vào công việc thì tốt biết mấy.”
Tâm tư của Diệp Thư Từ sẽ tự nhiên dành cho công việc.
Làm việc được một tuần, cô đã quen với nhóm chương trình “Hội đàm dân sinh”, mỗi ngày đều mang theo camera đi khắp nơi, phỏng vấn nhiều người khác nhau, thi thoảng cũng sẽ bị coi thường.
Hôm nay, Diệp Thư Từ đang bận rộn với một cuộc phỏng vấn còn dang dở, trở lại đài Phát thanh và Truyền hình, vừa uống được ngụm nước, chuẩn bị viết bản thảo thì Cát Lâm Chân chạy đến: “Bây giờ cô có bận gì không?”
“Không có.”
Để Xem Cát Lâm Chân có chuyện gì, bản thảo thì lát sau lại viết, cùng lắm thì tăng ca.
Cát Lâm Chân hạ giọng nói bên tai cô: “Chị tôi là giám đốc biên tập của chương trình “Neon Night Walk” kia, đây chẳng phải là một chương trình tạp kỹ mới do đài chúng ta thêm vào sao? Sắp đến giờ ghi hình rồi, nhưng hai vị khách mời lại tạm thời mất tích.”
“Tôi thay một người, nhưng còn thiếu một người nữa.” Cát Lâm Chân xấu hổ cười: “Vừa rồi tôi mới nhớ đến cô.”
Diệp Thư Từ uống nốt phần nước còn lại trong ly, lập tức đứng dậy: “Được, đi thôi.”
“Mà này, cần lộ mặt sao?”
Cát Lâm Chân xoa đầu cô: “Chắc chắn phải bảo vệ quyền riêng tư rồi, đừng lo.”
“Neon Night Walk” là một chương trình tạp kỹ tương tác với idol, chủ yếu là các trò chơi, mỗi tập là một chủ đề khác nhau. Chủ đề của số đầu tiên là thanh xuân.
Diệp Thư Từ và Cát Lâm Chân mặc đồng phục riêng của khách mời – đồng phục học sinh cấp 3 và đeo mặt nạ khủng long màu xanh lá cây.
Nhìn thấy tên chủ đề, ánh mắt Diệp Thư Từ mang theo vài phần ngẩn ngơ, trong nháy mắt tư duy trở nên mơ hồ.
Khách mời nổi tiếng và khách mời bất kì xếp thành một hàng, MC xuyên suốt quá trình bày trò chọc ghẹo, thường xuyên đưa ra những câu nói hài hước, tuy rằng tiết mục của chương trình không quá mới lạ, nhưng tổng thể vẫn tương tác khá vui vẻ.
Cho đến khi MC chọn ngẫu nhiên một câu hỏi: “Nhắc đến thanh xuân, bạn nghĩ đến ai đầu tiên?”
Vấn đề này vừa lúc đến lượt Diệp Thư Từ, cô chỉnh lại chiếc mặt nạ khủng long của mình, thành thật nói: “Nghĩ đến chàng trai mình đã yêu thầm hồi cấp 3.”
Nhắc đến thanh xuân, điều Diệp Thư Từ nghĩ đến không phải là khuôn viên trường xanh mướt, cũng không phải giáo viên và bạn học tốt bụng, hay vô số những bài kiểm tra, mà là cái tên quen thuộc nhất và cũng xa lạ nhất – Thẩm Tứ.
Thẩm Tứ gần như chiếm trọn tuổi thanh xuân của cô.
Trong bốn năm đại học, cô thường vô cớ nhớ đến những chuyện đã cùng trải qua với anh.
Sao cô có thể quên được? Đó là thời thanh xuân chân thành nhất và không thể quay lại của cô.
“Cô Khủng Long cũng từng yêu thầm à, bạn có thể miêu tả cho chúng tôi biết một chút cảm giác khi yêu thầm không?”
Nhớ lại những ngày thích Thẩm Tứ, trái tim Diệp Thư Từ như ngừng đập, cảm giác chua xót dày đặc lan khắp người.
Cô nhắm mắt, cố gắng lấy lại tinh thần.
Sau ba giây im lặng, Diệp Thư Từ nói: “Trước đây tôi đã từng trả lời một câu hỏi trên mạng, dùng những câu tôi đã gõ lúc ấy để trả lời đi — Đại khái là muốn cậu biết, nhưng lại sợ cậu biết. Mỗi lời bạn nói với cậu ấy đều hao tốn toàn bộ sức lực, từng câu chữ phải cân nhắc kỹ lưỡng.”
Giọng nói nhẹ nhàng của cô gái như dòng suối dưới ánh trăng, Diệp Thư Từ tiếp tục nói: “Trong lòng bạn âm thầm xây một cây cầu cho cậu ấy, ngày đêm mong ngóng cậu bước qua nó, nhưng khi cậu ấy bước qua cầu rồi cũng không vì bạn mà dừng lại một giây.”
Sau khi Diệp Thư Từ nói xong, cả sân khấu yên lặng vài giây, sau đó là những tràng pháo tay dữ dội.
Sau khi đi ra, Cát Lâm Chân đánh giá cô từ trên xuống dưới vài vòng: “Không ngờ thật Diệp Thư Từ, vậy mà cô vẫn còn chơi trò yêu thầm, nhìn không ra đấy.”
“Nhưng tôi không nghĩ, cô xinh đẹp như vậy mà vẫn yêu thầm.” Cát Lâm Chân như một đứa trẻ tò mò: “Người cô thích ấy, rốt cuộc là người thế nào vậy?”
“Cậu ấy à.” Diệp Thư Từ cong môi cười: “Là nam sinh ưu tú nhất trường.”
*
Mấy ngày kế tiếp, Lâm Nam lại tìm Diệp Thư Từ nói chuyện thêm vài lần, có thể cảm nhận được Lâm Nam có hảo cảm với Diệp Thư Từ, muốn tiếp tục phát triển mối quan hệ này.
Diệp Thư Từ nói chuyện với anh ta câu được câu không, khi rảnh thì không sao, nhưng khi bận, đối mặt với tin nhắn của Lâm Nam, trong lòng cô sẽ dâng lên nỗi trốn tránh.
Cô phàn nàn với Khương Hiểu: [ Tại sao con người lại yêu nhau? ]
Khương Hiểu: [ Nếu mình có thể trả lời câu hỏi này, thì mình có độc thân không? ]
Rất hợp lí.
Diệp Thư Từ yên lặng vỗ trán.
Tuy nhiên hiệu suất làm việc của Lâm Nam rất nhanh chóng, rất nhanh đã gửi địa chỉ nhà cho Diệp Thư Từ, đồng thời còn giúp hẹn chủ nhà để dẫn Diệp Thư Từ đến xem nhà.
Đồ đạc không nhiều lắm, thoạt nhìn căn nhà này khá rộng, nhưng đã lâu không có người ở, có mùi ẩm mốc cũ kĩ.
Diệp Thư Từ kéo hết rèm cửa ra, cửa sổ mới tinh sáng loáng, những tòa nhà cao tầng liên tiếp mọc lên, thu hết hình ảnh nơi thành thị phồn hoa vào đáy mắt.
Chủ nhà đưa ra giá hữu nghị, cô rất thích nơi này nên ký hợp đồng ngay.
“Cô Diệp, cô sống một mình sao?”
“Phải.”
“Thật ra cô có thể tìm người chia tiền thuê, chỉ cần là người thuê sạch sẽ như vậy, tôi cũng không có ý kiến.”
Cô cong môi: “Được, cảm ơn anh.”
Diệp Thư Từ là người có năng lực hành động tốt, lập tức đăng một bài đăng trên trang web cho thuê nhà.
Ngôi nhà này có vị trí đẹp, ngay khi bài viết được đăng tải đã có không ít người vào xem.
Trưa hôm đó có một cô gái đến xem nhà, cô gái đó tên là Lộ Giai Ân, trông giống người Hàn Quốc, ăn mặc thời thượng, khuôn mặt non nớt dễ thương, còn cao nữa, Diệp Thư Từ nhìn ra cô ấy phải 1m7 mấy.
Lộ Giai Ân đi một vòng trong nhà xem qua, vẫn chưa hỏi vài câu, liền cười nói: “Tiền thuê ở đây một tháng 1200 tệ, tiền điện nước chia đôi, thuê nửa năm đúng không?”
Diệp Thư Từ gật đầu, vẫn chưa kịp phản ứng lại.
Giây tiếp theo.
Lộ Giai Ân đã chuyển 7200 tệ cho bạn.
“Có phải là quá nhanh rồi không?”
Khi cười Lộ Giai Ân sẽ lộ ra chiếc răng nanh đáng yêu, vô cùng thân thiện: “Em tin tưởng chị, vừa nhìn đã biết là người tốt.”
Cô ấy là một người mẫu chuyên nghiệp, chụp hình rất nhiều vào buổi tối, Lộ Giai Ân nói đôi lúc cô ấy có thể sẽ về muộn, nhưng sẽ đi nhẹ nói khẽ, cũng hy vọng Diệp Thư Từ không quá để ý.
Chất lượng giấc ngủ của Diệp Thư Từ khá tốt, ngay cả khi ngủ chung giường với bà ngoại, vẫn có thể chịu được tiếng ngáy của bà nội, nên cô cũng không cảm thấy có vấn đề gì đối với việc này.
“Mà này.” Diệp Thư Từ đột nhiên nghĩ đến một vấn đề trí mạng: “Em có bạn trai không?”
Đôi trẻ đã chán ở cạnh nhau, khó tránh anh anh em em, sống cùng một không gian, nghĩ lại rất khó xử, trước tiên Diệp Thư Từ phải hỏi rõ ràng vấn đề này.
Lộ Giai Ân nhe răng cười: “Em độc thân.”
Diệp Thư Từ hoàn toàn yên tâm.
Nhưng dường như Lộ Giai Ân cũng không vội, Diệp Thư Từ đã chuyển vào một tuần, cô đã thiết kế phòng mình thật tỉ mỉ, thậm chí còn làm một cửa sổ lồi* rất đẹp, còn cô ấy ở bên kia vẫn không có động tĩnh gì.
Buổi chiều, Diệp Thư Từ pha một bình trà long nhãn táo đỏ*, đang ngồi trên cửa sổ lồi đọc sách, đột nhiên nhận được điện thoại của Lộ Giai Ân: “Chị Thư Từ, chị đang ở nhà sao?”
“Ừ, có chuyện gì sao?”
“Bây giờ em đang đi công tác, chuyện là thế này, trong nhà dì của chị em có việc, tụi em bên này đang có hẹn với luật sư.”
Giọng nói Lộ Giai Ân ngọt ngào, nghe cô ấy nói chuyện cảm thấy rất thoải mái.
“Hẹn vào chiều nay, nhưng chị gái em đang làm bảo mẫu cho chủ nhà, nên không thể ra khỏi nhà quá lâu, nên chị ấy sẽ đến nhà chúng ta.” Lộ Giai Ân nói: “Hơn nữa chuyện này khá nghiêm trọng, nên em không quá yên tâm, chị có thể giúp em đi với chị ấy không?”
Tương lai còn dài, bọn cô còn là bạn cùng nhà, Diệp Thư Từ sẽ không vì chuyện này mà không nể mặt, lập tức đồng ý: “Không thành vấn đề, hiện giờ chị có thể đón chị em ở đâu?”
Diệp Thư Từ thay quần áo, đến bến xe buýt phía Nam, dựa theo bức ảnh Lộ Giai Ân gửi, đã đón thành công Trần Mỹ Tú.
Lưng Trần Mỹ Tú hơi gù, nước da ngăm đen, ngón tay thô ráp, tuy rằng tuổi không lớn nhưng nhìn cũng phải gần 40 tuổi.
“Chị Mỹ Tú, chị đã hẹn trước với công ty luật nào vậy?” Trước tiên Diệp Thư Từ mua hai ly trà sữa, thấy trán Trần Mỹ Tú đổ mồ hôi đầm đìa, vội vàng đưa cho cô ấy một ly.
Trần Mỹ Tú vô cùng xấu hổ cầm ly trà sữa, cô ấy là người chất phác, nói liên tục: “Cảm ơn cô nhiều.”
“Ân Ân làm bạn với người như cô thật tốt quá!” Trần Mỹ Tú cố lấy điện thoại ra khỏi túi vải đen, lướt qua lướt lại, cuối cùng cũng tìm thấy trang đặt lịch hẹn trước: “Tôi thấy công ty luật này rất nổi tiếng trên mạng, nhưng lại rất đắt, tốn rất nhiều công sức, thà chạy xa hơn một chút để đến đây.”
Diệp Thư Từ nhấp một ngụm trà sữa, khoảnh khắc thấy tên công ty luật gần như phun ra hết.
Công ty luật Thẩm Châu, hẹn trước với luật sư Trương Lâm Nguyệt.
Không sao, không sao, không phải Thẩm Tứ.
Không biết vì sao, Diệp Thư Từ không muốn gặp Thẩm Tứ.
Diệp Thư Từ bắt taxi, cùng Trần Mỹ Tú đến công ty luật Thẩm Châu.
“Xin chào, xin mời quét mã sức khỏe.” Cô lễ tân nở nụ cười ngọt ngào: “Quý khách có hẹn trước không? Xin cho xem lịch hẹn trước ạ.”
*
Giữa trưa Thẩm Tứ không nghỉ ngơi, họp liên tục hai cuộc họp, vừa mới hít một hơi thật sâu, đi đến bàn trà uống một ngụm nước, vừa quay đầu đã thấy một bóng người quen thuộc.
Trái tim của người đàn ông đập nhanh hơn, thậm chí cũng không để ý nước đã đầy.
Thẩm Tứ bước nhanh đến văn phòng, đứng trước mặt Chu Ích Lăng, nói thẳng: “Ai phụ trách vụ án ở ngoài cửa?”
Chu Ích Lăng khó hiểu, nhún vai, vẻ mặt lười nhác, nưng cũng ngoan ngoãn đứng dậy, ra ngoài cửa nhìn xem, rồi kiểm tra lịch hẹn trước.
“Là vụ của Trương Lâm Nguyệt.”
Thẩm Tứ nhàn nhạt lướt anh ta một giây, cầm tập tài liệu ra ngoài, ngữ khí lạnh lùng nói: “Nói với Tiểu Trương một tiếng, vụ này tôi nhận.”
Nhìn dáng người cao gầy của người đàn ông, Chu Ích Lăng vô thức há to miệng, như vừa nuốt phải một quả trứng gà.
“Này, cậu suy nghĩ cho kĩ, cậu là đại luật sư đấy.” Chu Ích Lăng cau mày: “Vụ này rất đơn giản, cậu không cần cướp việc của luật sư mới Tiểu Trương.”
Thẩm Tứ không muốn nhiều lời, môi mỏng chậm rãi nhếch lên tạo thành một vòng cung: “Câm miệng.”
01/09/2023 – 2658 từ