Chương 25: Bức tường vô hình
Chỉ có mỗi Vy và mẹ về quê ăn giỗ, bố của nó thì vẫn phải đi làm nên tiếp tục ở trên thành thị một mình, nó thường sẽ chẳng về theo mẹ mà chỉ mỗi mình mẹ nó đi thôi, nhưng lần này vì muốn trốn tránh thứ vô hình nào đó, nên Vy đã xin đi theo mẹ lần này.
Quê của Vy nằm sâu trong khu đất đỏ hẻo lánh, nơi người ta chỉ sống bằng nghề làm nông. Mẹ của Vy từng là con của nhà nông, sống cảnh khổ cực và phấn đấu để có một công việc tốt nhất như bây giờ. Cũng nhờ điều đó, nó được luôn mẹ truyền động lực để không ngừng cố gắng.
Băng qua con đường đất đỏ nhỏ hẹp, hai bên đường con kênh nhỏ và bụi cây dại, Vy bỗng nhớ đến tuổi thơ đã từng đi qua đây không biết bao nhiêu lần, cảm thấy con đường từng rộng lớn, nhưng đã lâu không quay lại, nó mới nhận ra thì ra con đường này đã trở nên bé tẹo thế này, hay là do nó đã lớn lên, mọi thứ trong mắt cũng bé đi.
“Lại vác mặt về nữa à?”
Bác Hai của nó đang quét lá ngoài sân cũng chỉ lạnh nhạt nói một câu khi thấy mẹ con Vy đang đi tới.
Ông bà ngoại đã mất hết, nên ít khi mẹ nó lại về, và hình như ở dưới này cũng không ai niềm nở để chào đón một con người xuất chúng chỉ về đúng một năm một lần.
“Dạ! Em mới về, có bé Vy về theo!”
“Dạ cháu chào Bác!”
“Tao tưởng có chồng giàu sang quá nên đến cả con cháu cũng chẳng nhìn mặt cái gia đình thấp hèn này!”
“Đâu có đâu anh Hai!”
Mẹ của Vy hình như đã quen những câu nói đó nhưng bà lại sợ con Vy không quen, nên mới đánh nhanh vai, kêu nó vào nhà trước.
Vy xách hành lý của hai người lúi cúi đi vào buồng riêng của mẹ, nó đi lướt ngang qua gian nhà chung, nơi nhiều người lớn ngồi đó đang cắm cụi làm đồ ăn. Vy chỉ nhẹ cúi chào rồi khệ nệ đi qua mà chẳng một tiếng ai chào lại. Mẹ nó thì vừa về tới chẳng kịp uống một ngụm nước đã lao tay vào phụ giúp, không đáp lại một tiếng móc mỉa nào từ mọi người.
“Sau gửi tiền về được rồi! Chi đi xa cho cực!”
“Đúng! Nếu bận quá thì đừng về! Không lại mất hợp đồng trăm tỷ.”
“Ở nhà cơm nước cho chồng có khi lại hay hơn là đạo đức giả về đây giỗ má!”
Vy thấy thật kì lạ, nên chỉ biết lặng thinh nhìn mẹ đang cố cười gượng để lảng tránh mấy lời khó nghe, tại sao bà luôn chịu đựng và nhất quyết về nhà khi chẳng ai chào đón. Thế giới của người lớn rất phức tạp, nên nó đành trốn ra đồng hóng mát, tưởng chừng sẽ được tận hưởng không khí quê hương trong lành nhưng nơi đâu hình như cũng có cảm giác nặng nề cả, và thứ nặng nhất lại là lòng người nên cuối cũng chẳng biết trốn đi đâu.
“Chào chị! Chị mới về hả?”
Một cô bạn đến bắt chuyện, Vy ngước mắt thì mới nhận ra là cái Hoa, người từng rong rủi chơi cùng nó suốt thời tuổi thơ. Họ từng thân thiết đến mức làm bất cứ thứ gì cũng có nhau, từng xem nhau như chị em ruột nhưng kể từ lúc mẹ bận rộn hơn, đã không thể đưa nó về quê nữa. Mối quan hệ thân thiết ngày xưa cũng theo thời gian biến mất.
“Chào em! Lâu quá không gặp!”
“Sao nay chị lại về thế?”
“Chị vừa thi xong nên về cùng mẹ luôn.”
“Thế à!”
Cuộc trò chuyện của cả hai có lúc cất lên lại có lúc im ỉm vì không ai biết nói thêm gì, sự ngượng ngập bao trùm lấy không gian.
“Chị này! Trên thành phố vui không?” Hoa bỗng hỏi.
Vy nhìn lâu vào Hoa, nó cũng không biết có gọi là vui không? Chỉ là dáng vẻ mộc mạc và hiền lành như Hoa chắc rất khó tìm thấy ở thành thị. Có lúc rất vui nhưng lại có lúc rất tồi tệ.
“Chị không biết nữa, nhưng trên đó ngột ngạt quá nên chị mới về thế này!”
“Nhưng chị cũng trở về mỗi khi ngột ngạt, sau cùng chị vẫn chọn sống ở nơi ồn ào đó nhỉ? Ở đây buồn lắm, quanh năm suốt tháng chỉ ngửi gió trời, đất bùn rồi lại sống an nhàn kiếm đủ cơm cho qua ngày thôi.”
“Nhưng ở thành phố cũng buồn lắm! Em phải luôn gồng mình để đuổi kịp người khác, có nơi chỉ tràn ngập tệ nạn và những âm thanh như xé nát tai mình!”
Vy hít một hơi dễ chịu để xua đi cái cảm giác khó chịu nó từng gặp, những con người trẻ tuổi chỉ biết phì phèo khói thuốc và chơi thứ nhạc đinh tai. Nơi đây khác biệt hoàn toàn, không ồn ào như vậy.
“Em vẫn thích lên thành phố! Kì thi tuyển sinh lớp 10 sắp tới, em tính lên thành phố học!”
“Sớm thế, đợi đến đại học cũng được mà, lên sớm như vậy chỉ có một mình em thì khó khăn lắm!”
“Em muốn thoát khỏi đây sớm! Chị thấy đó, ở đây người ta không ồn ào nhưng cảm giác nặng nề lắm, càng lặng thinh thì càng nặng trĩu hơn thôi chị. Đôi lúc em thấy ở những nơi ồn ào cũng tốt, có thể la hét lên cảm xúc bức bối cùng mọi người mà chẳng bị dòm ngó, chẳng phải chịu đựng để làm tròn hai chữ con ngoan, như mẹ chị ấy!”
“Em biết chuyện gì với mẹ chị hả?” Vy đột nhiên muốn giải tỏa thắc mắc từ nãy giờ mà không biết hỏi ai.
“Biết chứ! Em ở đây mà! Mẹ chị bị mọi người ghét vì cố chấp đi lấy chồng trên thành phố, cố gắng đổi đời mà rời bỏ quê hương. Hồi mình còn nhỏ, em cũng không hiểu sao mẹ chị lại bị ghét như vậy, em với chị cũng chỉ mãi bận chơi nên đâu để ý đến người lớn. Giờ thì khác, em nghe rất nhiều câu chuyện về mẹ chị, nó cũng vô hình in sâu trong đầu em vì ở đây ai cũng nhắc đến lỗi lầm của mẹ chị suốt!”
Hoa vừa nói vừa mân mê cành hoa dại, Vy ngoảnh mặt nhìn cô gái hiền lành đơn thuần đó, lòng lại tự dưng buồn man mác.
“Em có người yêu trên thành phố hả?” Vy hỏi như trong suy đoán của mình.
“Hả? Sao chị biết?” Và đúng như Vy đoán thật.
“Vì em sợ mình sau này sẽ giống như mẹ chị, nên những lời đó đã khiến em bận tâm đúng không?”
Hoa thở dài, nó buông nhành hoa dại rồi ngước mắt lên bầu trời xanh, trước khi nói một điều gì đó Hoa đã hít lấy một hơi rất sâu.
“Bạn ấy từng ở đây! Nhưng cuối cùng cũng chuyển lên thành thị, em nhận ra để phát triển bản thân chỉ có cách rời bỏ nơi này thôi!”
“Hay cũng có thể ngược lại, chị cũng thích một người trên đấy nhưng nhận ra họ có cuộc sống tệ lắm, những thứ trên đó quá phát triển nên càng khiến họ trở nên hư hỏng thôi! Có những thứ chị không hiểu được tại sao họ lại sống phóng túng như vậy.”
“Vậy chị thích anh ấy hay là thích anh ấy trong tưởng tượng của mình?”
“Hả?” Vy hơi bất ngờ khi nghe Hoa hỏi như vậy.
“Chị cảm nắng anh ấy vì từng suy nghĩ anh ấy sẽ như thế này, nhưng sau cùng lại vỡ mộng. Em không hy vọng người ta có còn giữ được sự đơn thuần và mộc mạc như ngày ở dưới quê với em hay không? Nhưng em chắc chắn em thích anh ấy lắm, em phải chấp nhận anh ấy sẽ thay đổi và em cũng phải thay đổi để thấu hiểu anh ấy!”
“Như vậy thì không phải em là người thiệt thòi sao?”
“Không! Trong tình cảm làm gì có thiệt thòi, em đòi được yêu nhưng lại chẳng chân thành yêu người ta thì ai mới là thiệt thòi hả chị?”
Vy im lặng trước tình cảm quá đỗi chân thành của Hoa, cô gái này đã lớn thật rồi. Ngày còn nhỏ có lẽo đẽo theo sau Vy vì sợ đủ thứ trước mắt nhưng giờ lại mạnh dạn trong tình cảm, sẵn sàng mạnh mẽ vì thứ tình cảm trẻ tuổi chẳng biết là có bền vững hay không?
“Em vẫn sẽ lên thành phố, sống thật tốt và gặp lại anh ấy.. Và lỡ như, nếu anh ấy và em cuối cùng chẳng thể đi cùng nhau nữa, thì em vẫn sẽ không hối hận, em đã yêu và được yêu hết mình rồi, em không thể phủ nhận nó.”
Vy nhìn rất lâu vào Hoa, vì nó chẳng thể nói được lời nào, sự chân thành của cô bé bừng sáng còn hơn cả ánh nắng buổi sáng hôm đó.
“Chị thấy xấu hổ trước em quá!”
“Chị đừng nói vậy, em ngưỡng mộ chị lắm đó, đợi một ngày nào đó em lên thành phố, em sẽ kiếm chị để xin lời khuyên nha!”
“Ừm! Cố lên nhé.. và cảm ơn em!”
“Sao lại cảm ơn chứ?”
“Vì bài học chân thành hôm nay!”
* * *
“Cô gái bé bỏng của tôi đang ở đâu mà chill dữ dạ!” Giọng nói quen thuộc của Ánh vang lên ngay lập tức mỗi khi Vy gọi đến.
“Ánh này! Phải làm sao khi người mình thích không như mong đợi của mình?”
Vy và Ánh cách xa tận nửa vòng trái đất, nhưng những thắc mắc nào đó lớn lao trong lòng nó, Vy đều muốn hỏi Ánh đầu tiên, muốn nghe Ánh an ủi vỗ về những khó khăn trong lòng.
“Câu hỏi hôm nay khó thế á? Tao chưa yêu nên cũng không có kinh nghiệm gì đâu! Nhưng chắc mày có yêu người ta không?”
“Tao thích Minh thật rồi mày ơi! Nhưng mà tao với cậu ta quá khác biệt, tao cứ cảm thấy có một bức tường vô hình nào đó cứ chắn ngang mối quan hệ này vậy!”
Vy nhẹ giọng thì thào chấp nhận cảm xúc kì lạ bồng bông trong đầu nó từ trước giờ.
“Vậy sao mày còn hỏi tao câu hỏi đó? Nếu mày đã thử tỏ tình và nhận ra mình mình thích cậu ta thật thì không phải đã quá rõ rồi sao? Rằng mày phải chấp nhận thứ đối lập của cậu ta, dù nó tệ như thế nào đi nữa thì cảm xúc của mày đã chọn cậu ấy, quan trọng là nó có đủ lớn để thay đổi cậu ta hay không thôi? Cố lên! Ây chết! Tao phải lên lớp học đây, ngủ ngon nhé bé yêu!”
Điện thoại tắt ngỏm trong màn yên ả, nó hít thở một hơi thật dài rồi ngó nhìn khung cảnh tối đen như mực ở làng quê này. Tiếng dế kêu vang dội cả không gian tĩnh mịch, trăng trên cao thì sáng vời vợi rọi xuống con kênh đen ngòm. Lòng nó cũng nặng lên vời vợi như thế, lại nhớ đến mẹ và cô bạn thơ ấu tên Hoa, rồi lại tự hỏi tình yêu có thể lớn lao đến thế sao? Rằng có thể thay đổi một ai đó, sẵn sàng rời bỏ quê hương, chịu cái ghẻ lạnh để chọn thứ cảm xúc chông chênh, như đánh cược cả cuộc đời mình vậy. Quyết tâm đặt vào nó rất nhiều nhưng lại chẳng biết có nhận lại hay không? Bầu trời chỉ càng tối dần đi và tâm trí của Vy cũng chỉ quẩn quanh một câu hỏi tình yêu là như thế nào? Nhưng lại không một câu trả lời.