Chương 24: Không thể thích nghi
“Sao mày lại ở đây?”
“Anh mày dẫn đến đó! Đến xem cậu chơi nhạc!” Anh Thành bình thản nói thay.
“Gì nữa đây?”
Minh không khỏi thắc mắc nhìn anh Thành với đôi mắt dò xét, nhưng rồi cậu ấy cũng nhanh chóng cởi cái túi da đựng đàn guitar sau lưng mà bỏ xuống.
“Mày đừng có quậy phá đó! Ngồi đó đợi đi, lát tao dẫn mày ra!”
Vy không đáp chỉ nhìn chăm chăm lấy cậu ta, chờ đợi một cái gì đó mà nó mong sẽ không xảy ra.
“Vãi! Ghệ mày hả Minh?”
Một gã trai khác đi cùng Minh đang phì phèo thuốc lá điện tử, choàng tay lên vai Minh hỏi.
“Không! Bạn của con Yến!”
“Ồ! Dạo này con Yến nó bớt cắn bậy chưa?”
“Nó vẫn vậy!”
Nói rồi, gã trai đó đưa một chiếc máy y hệt cái của mình đang phì phèo cho Minh. Ký ức lần đầu nhìn thấy Minh hút thuốc hiện lại trong đầu nó, thì ra nó quên mất cậu ta đã có thói quen này từ lâu rồi.
“Ui! Tưởng anh có ghệ rồi chứ! Làm em hơi hụt hẫng nha!” Một cô gái lả lướt đi đến chạm vai Minh nói.
“Không chỉ mình mày đâu! Ở đây ai mà nghe tin Minh có ghệ chắc tiếc chết mất!” Nhiều cô gái cũng lên tiếng nói.
“Thôi! Tập lẹ tao còn dẫn nó về. Tự nhiên anh Thành mang nó đến đây chi nữa!”
Minh khó chịu lấy nhanh ra cây guitar điện của mình. Cậu ta ngồi ở chiếc ghế gần trung tâm sân khấu, rồi tập trung chỉnh đàn.
Ánh mắt Vy vẫn từ đầu đến giờ dán vào Minh, không một chút dao động.
“Ở trường cậu ấy hẳn không có ai theo đuổi! Nhưng ở đây cậu ấy được săn đón dữ lắm! Đó là cách khi bạn được đặt đúng chỗ, bạn sẽ tỏa sáng!” Anh Thành thủ thỉ vào tai của Vy.
Vy vẫn tập trung nhìn bọn họ. Âm nhạc vang lên inh ỏi, tiếng trống đánh hết công suất, tiếng guitar vang lên như muốn xé toạc màng nhĩ của Vy. Đúng là khi ở nơi đó, nơi cậu ta yêu thích và phù hợp với dáng vẻ bất cần ấy, cậu ấy lại thật sự tỏa sáng và rất cuốn hút.
Khói bốc ra nghi ngút từ cái máy thuốc lá điện tử vẫn không ngừng hoạt động hết công năng, mùi đắng nghét nồng nặc cứ xộc thẳng vào mũi Vy cay xè. Thứ âm thanh điên loạn dồn dập tăng dần lên, chúng như đang cấu xé khoảng không tĩnh lặng của cuộc sống Vy. Trước mắt, là một nhóm người sành điệu và tự tin bung xõa hết cá tính của mình, như một đám người loạn trí chỉ biết đắm mình vào thứ âm thanh hết cỡ.
Tiếng hát vẫn gào thét lên như muốn xé bươm không khí, nó không hiểu đó là hát hay là hét chỉ thấy rất khó nghe. Khi một đoạn nhạc nào đó bị đánh sai lại có nhiều tiếng tục tĩu vang lên, họ chửi mắng nhau rồi lại kết hợp lại với nhau ăn ý.
Vy vẫn ngồi đó, chợt nó thấy nhịp tim mình cũng như nhịp trống dồn dập ở đó, chỉ là nó rất khó chịu và ngột ngạt. Nó không thích ở đây.
Tiếng nhạc đến đoạn kết, nhiều cô gái túm tụm lại chỗ Minh cảm thán. Cứ như một ngôi sao âm nhạc trong lòng các bạn nữ ở đấy, họ phấn khích cực kì.
“Tới đây được rồi! Tao xin về sớm hôm nay nha!” Nói rồi nó rời khỏi cái sân khấu nhỏ đó.
“Vậy tối nay vẫn hẹn ở CLUB nha! Éo say éo về!”
“Thằng Minh nay về sớm nên tối nay mày bao nha! * mày!”
“Oke! Oke!”
Minh khó chịu gật gù với bọn họ, tay vẫn nhanh chóng cất nhanh cây guitar điện của mình vào túi da rồi đeo lên vai.
“Đi về thôi! Sau đừng đi theo anh Thành nữa!”
Minh tự nhiên nắm lấy cổ tay của con Vy với ý định kéo nhỏ rời khỏi đây.
Vy vì sự khó chịu tích lũy từ nãy giờ nên khi bị nắm cổ tay như vậy, nó cực kì khó chịu đến đỉnh điểm, như không thể gắng gượng kìm nén sự ngột ngạt này, càng không muốn đối mặt với cậu ta nữa. Nó biết mình xấu tính nhưng không phải người có lối sống xấu xí đang ở trước mặt nó sao? Vy giựt tay mình lại, chân mày không kiểm soát mà chau lại bực bội.
“Sao?”
“Vậy tối nay cậu sẽ đến cái club đó nhậu nhẹt với bọn họ à?” Sự bực bội tự nhiên dồn dập trong đầu nó.
“Thì sao?”
“Thì sao? Cậu bao nhiêu tuổi? Cậu tưởng bản thân mình có quyền làm mấy thứ này à?” Vy lớn tiếng.
“Sao tao lại không có quyền!” Minh cũng trở nên nghiêm túc.
“Hút thuốc, uống bia, ăn mặc không đúng tuổi! Mấy thứ đó mà là hành động của học sinh lớp 11 hả? Không! Thậm chí bọn họ không phải là học sinh thì cũng không nên làm mấy thứ tệ nạn xấu xí đó?” Vy quên rằng mình vẫn còn đứng ở đó, nên lời nói tất nhiên lại đụng chạm đến rất nhiều người ở đó.
Minh lập tức trở nên tức giận, cũng nhận ra nhỏ không chỉ đang chọc giận một mình mình mà còn rất nhiều bạn bè của cậu ta ở đó. Minh lập tức kéo tay nó lôi nó khỏi đây ngay lập tức, nó không dám nghĩ nếu nhỏ đứng đây nói một hồi nữa, sẽ bị bọn kia điên lên mà không biết làm gì nó đâu.
“Mày lại giở cái chứng gì vậy? Đang lên giọng dạy dỗ ai vậy hả?”
Đừng giữa con hẻm hẹp vắng vẻ rất xa cái quán cà phê cũ kỹ đó, Minh cuối cùng cũng bực dọc hỏi nó.
“Cái đó tôi hỏi cậu mới đúng? Cậu đang làm cái gì ở đó vậy?”
“Tao không hiểu nổi cái suy nghĩ của mày! Đó là sở thích của tao là cuộc sống của tao, tao đâu cần đến mày quản! Thậm chí ông bà già của tao chưa từng quản tao như mày!”
“Vì không có ba mẹ dạy đàng hoàng mà cậu không biết cái nào là sai hả? Cậu tự lớn tự biết thứ gì nên và không nên chứ?”
Minh bất bình đứng nhìn vào con Vy rất lâu, nó không biết nhỏ ta là cái thá gì mà có quyền nói mấy thứ như thế, vì chỉ biết một chút về gia đình nó mà nay đã lên mặt dạy dỗ nó rồi à.
“Ừ! Tao không có ba mẹ, không có được dạy dỗ đàng hoàng cũng không bị ai quản như mày, nên tao chỉ thích làm những gì tao thích thôi. Đây là cuộc sống của tao, là âm thanh trong cuộc sống của tao. Không thích thì cút!”
“Đừng có giở ra mấy câu nói như vậy? Cậu thì biết gì về tôi, cậu tưởng mình là kẻ đáng thương duy nhất ở đời này hả? Đơn giản cậu là tên hèn hạ, không làm gì ra hồn, tên giàu có ăn chơi, miệng cậu lúc nào cũng trách mắng bố mình nhưng lại đang dùng tiền ông ta mà sống cái cuộc sống phóng túng kia..”
Tiếng vỡ toang vang lên, Vy im lặng sau âm thanh đổ vỡ đó. Nó nhìn thấy chiếc tai nghe màu xanh của mình đã từng đưa cho cậu đang vỡ nằm trên mặt đất. Sự ngông nghênh bực tức của nó không thôi tan đi, nó trừng mắt khó chịu nhìn lên Minh không dao động. Ánh mặt cậu ta cũng y như nó, cực kì khó chịu và tức giận, dường như không ai chịu thua ai, mà đấu mắt xem ai là người đang điên tiết nhất.
“Mày đưa tao chiếc tai nghe này làm gì? Khi chính mày là một trong những thứ âm thanh rác rưởi xuất hiện trong cuộc sống của tao. Mày hỏi sao tao lại ở đó làm mấy thứ không giống tụi học sinh như mày, thì đưa cái lỗ tai của mày ra nghe cho rõ, so với mấy bài học của mày thì thứ âm nhạc hay mấy câu tục tĩu ở đó còn dễ nghe hơn rất nhiều. Mày khuyên người ta sống cho đàng hoàng còn mày có phải chịu đựng như tao không!”
“Đừng so sánh rác với bài học của tôi! Tôi khác với cậu. Cậu chỉ như một tên trẻ ranh học đòi trưởng thành thôi!”
“Đương nhiên, mày là trưởng thành nhất ở đây rồi!”
“Hơn cậu rất nhiều!”
“Tốt nhất đừng dạy tao phải như mày! Một con chó chỉ biết quẫy đuôi ngoan ngoãn!”
“Còn cậu là một con chó chỉ biết rống miệng sủa mà không khiến ai sợ!”
Một cảm giác thất vọng sụp đổ ngay trước mắt của họ. Không còn một hy vọng nào nữa, không thể bước tiếp cùng nhau nếu hai đường thẳng ấy cứ tiếp tục giữ riêng cho mình lòng tự cao tự đại. Một cảm giác không ai có thể thay đổi suy nghĩ của mình, một cảm tưởng vỡ mộng trước đối phương. Sự khác biệt kéo dài khiến cho không một ai có thể chấp nhận được.
Anh Thành đứng từ xa quan sát cũng gật gù đồng tình với hai tụi nó, ai nói cũng hay hết. Nhưng hay nhất là không ai chịu nghe ai.
–
Vậy là những ngày sau ở trong lớp, cả hai bơ nhau sau cuộc cãi vã inh ỏi hôm đó. Đến cả cái nhìn mặt nhau cũng không muốn nên chẳng ai muốn nói với nhau câu gì.
“Vy! Lát em ghé nhà Minh đưa nó bài tập hôm nay nha! Nó lại nghỉ không phép nữa rồi, cái thằng này!” Thầy chặc luõi khi dọn dẹp sách tập để rời khỏi lớp.
“Dạ! Thầy ơi, em nghĩ em không thể theo kèm cậu ấy nữa ạ! Em xin lỗi.” Vy chỉ giương ra gương mặt lạnh tanh trả lời thầy.
“Hả? Sao vậy?” Thầy giáo đầy ngơ ngác hỏi.
“Thầy biết đó, em còn bận phải ôn tập rất nhiều cho kì thi cuối kì ạ! Còn cậu ta thì lại không muốn học, nên em nghĩ cố gắng kèm cậu ta cũng vô ích, cậu ấy cũng khăng khăng chỉ muốn làm những gì mình thích, thầy cũng nên kệ cậu ấy đi.”
“À.. Ờm!”
Thầy cũng khó hiểu với tụi nhỏ, cứ tưởng tụi nó có hay làm ồn thiệt nhưng đã là bạn bè thân thiết, nào ngờ chắc lại có chuyện gì đó cãi nhau.
“Kì này vợ chồng cãi lộn to rồi!”
“Hết bạn bè luôn!”
Vy quay ngoắt sang phía bên phải, nơi có mấy giọng nói bỡn cợt đang rì rầm về nó và Minh, nó dùng ánh mắt trừng trừng khó chịu ra lệnh họ nên thôi ngay. Nhận thấy ánh mắt đó, tụi nó cũng im thin thít, giờ đây khi chứng kiến nhỏ một thân một mình đối đầu với bọn du côn cũng khiến quyền uy của nó trong lớp tăng lên rất đáng kể.
Sự bực bội bùng lên như lửa trong lòng Vy cũng dần tan đi. Nó đã tưởng một cuộc sống không có Minh là hoàn toàn thoải mái và đúng đắn, nhưng hình như nó cũng không rõ, rằng khi cơn giận nguôi dần đi, thì một khoảng trống trãi tự nhiên xuất hiện rất kì lạ.