Chương 23: Sở thích của Minh
“Giỏi lắm cô bé!”
Vy chỉ vừa bước vào tiệm cà phê quen thuộc của mình đã nhận được một bất ngờ to bự. Yến và anh Thành – chủ quán, đang đứng trước cửa cho nổ pháo giấy bay khắp cửa quán.
Vy hơi ngơ ngác không hiểu chuyện gì, cũng không biết hôm nay có tiệc gì nữa, rõ ràng sinh nhật nó cũng còn lâu mới đến.
“Vụ gì vậy? Sinh nhật Vy hả?” Ngọc đi kế bên Vy cũng tò mò hỏi.
“Con vô tâm này! Là mày đi hóng chuyện dữ chưa? Sao cái gì cũng chậm hơn người ta vậy!” Yến lại lên giọng lèm bèm con Ngọc.
“Bé Vy đạt giải khuyến khích cuộc thi lớn cấp thành phố đó!” Anh Thành an tĩnh giải thích.
Nghe vậy, Vy lại càng kinh ngạc hơn. Nhỏ chưa bao giờ được ai đó chúc mừng rầm rộ như thế, thậm chí chỉ là một giải thưởng khuyến khích.
“Tự hào quá đi! Tao mà là mẹ của Vy chắc tao sướng điên luôn á!” Yến khoác vai Vy tiếp tục cảm thán hạnh phúc.
“Vậy là mày chưa biết! Kì thi giữa kì vừa rồi nó còn có điểm trung bình cao nhất lớp!” Ngọc lên tiếng góp tiếng thơm cho bạn mình.
Yến véo má Vy mà tiếp tục vui vẻ tự hào nức nở.
“Vào đi hôm nay anh đóng cửa quán đãi tiệc cho mấy đứa! Ăn gì anh gọi đồ ăn nè!”
“Em ăn chicken nha!” Ngọc hào hứng đáp.
“Mày dốt nhưng thích nói tiếng anh quá ha! Rồi kì thi vừa rồi mày hạng mấy!”
“Cũng ngang ngửa với Vy đó nha, đứng nhất luôn nhưng từ dưới đếm lên.” Ngọc hãnh diện khoe.
“Anh Thành đừng bao con nhỏ học dốt này! Để nó tự bỏ tiền ăn đi!”
“Haha! Vào ngồi đi! Vậy hôm nay chúc cả hai đứa luôn nha, một đứa đầu bảng một đứa cuối bảng! Để được cuối bảng cũng không phải dạng vừa đâu à.”
“Yeah! Anh Thành là nhất!”
Vy vẫn ngượng ngùng đứng đó khó xử. Nó không quen khi làm một nhân vật chính trong bữa tiệc nào đó. Anh chủ tiệm thậm chí còn chơi lớn đóng cửa tiệm để chúc mừng nó, khiến nó cứ lo sợ, nhớ đến lời mẹ, rằng con đường phía trước rất dài, thành tựu hôm nay rất nhỏ bé không đáng để ăn mừng rầm rộ như vậy.
“Mọi người nè! Không cần vì em mà tổ chức lớn vậy đâu ạ! Em chỉ đạt hạng 17 thôi! Cũng không giỏi lắm đâu ạ! Nhiều người còn giỏi hơn em mà!” Vy ngồi khép nép cuối cùng cũng dám lên tiếng nói thật.
“Kệ họ!” Yến đáp không do dự.
“Ừm! Kệ người ta, so sánh làm gì? Với tụi anh, em là người giỏi nhất! Quán của anh mà nên anh thích đóng cửa vậy đó!” Anh Thành cũng bình thản đáp.
“Mày không biết đó chứ! Hồi đó tao từng mạnh dạn đi đăng ký thi vẽ ở trường thôi mà quán cũng đóng để đãi tiệc đó. Quán này mạnh lắm, thích thì bán không thích thì nghỉ!”
“Không! Lần đó là sai lầm nha! Vẽ như lờ, vậy mà cũng tự tin đi thi, để rớt ở vòng gửi xe, làm lãng phí hết một ngày của tao!”
Yến bĩu môi cảm thán khi nhớ lại ngày đó. Anh Thành vẫn an tĩnh đem đến rất nhiều đồ ăn cho bọn họ cùng giọng điệu ấm áp.
“Ở tuổi mấy đứa, dám làm một cái gì đó hay có một thành tích nào đó, là rất giỏi rồi! Đừng tự ti về bản thân, phải nghĩ mình to lớn thì bản thân mới làm được cái to lớn trong tương lai chứ!”
Vy cúi mặt khó nói nên lên lời, nó thấy kì cục lắm. Chưa bao giờ nó dám tự tin với những cố gắng của mình vì sợ có một ngày sẽ bị thụt lùi lại mất, nhưng ở đây lại rất khác. Khiến nó cảm thấy một cảm xúc rất mãnh liệt đang dồn dập kéo đến, tự nhiên nó hạnh phúc đến không kìm lại được.
“Sao khóc vậy bà nội!” Ngọc đột nhiên nói.
“Thôi! Thương thương!” Yến xoa đầu con Vy an ủi.
Anh Thành chỉ mỉm cười nhẹ nhìn bọn nhỏ. Như thể anh ấy đang nhận thấy bản thân mình từ chục năm trước đây. Từng là gã thanh niên ngông cuồng chỉ muốn làm những gì mình thích một cách cố chấp, giờ vẫn thế nhưng lại tiết chế đi rất nhiều. Anh ấy đã nghĩ chẳng có tuổi nào thoải mái sống cho cảm xúc của mình như ở độ tuổi của bọn trẻ bây giờ.
“Mà em đã tìm được lý do thích Minh chưa?” Bỗng anh Thành hỏi Vy.
“Dạ?”
Câu hỏi đột ngột làm nó chưng hửng, mà vốn nó cũng không biết lý do ở đây là gì nữa, không phải người ta hay nói, nhiều lúc rung động chẳng vì một lý do nào sao.
“Nếu em chỉ là cảm nắng thì nó sẽ nhanh chóng qua đi thôi! Nhưng nếu em nghiêm túc thì anh nghĩ nên cho em biết nhiều hơn về thằng đó.”
“Biết gì ạ?” Vy tò mò hỏi.
Ngọc vẫn ngấu nghiến đắm say với miếng gà rán giòn rụm mà không để tâm ai, Yến thì lại ngược lại, nó cũng cúi người lắng nghe anh Thành nói tiếp.
“Biết rằng sự khác biệt của hai tụi em lớn đến thế nào, để em có quyết tâm có nên tiến đến cậu ấy hay không?”
Vậy là, cả bốn người họ đi theo anh Thành để tìm hiểu sự khác biệt mà anh Thành đã nói, nó đã tưởng mình hiểu rõ sự khác biệt, đối lập giữa nó và Minh rồi, nhưng hình như vẫn còn nhiều thứ mà nó chưa biết lắm.
Sau cùng, Yến lại vắng mặt vì có cuộc họp đột xuất ở phường. Chỉ có Vy và Ngọc là đi theo anh Thành. Anh dẫn tụi nó đến con hẻm rất hẹp, thoạt nhìn nó rất quen. Và chẳng bàn cãi gì nữa, nơi đó là quán cà phê cũ kỹ có bán đĩa CD cũ mà Minh từng dẫn nó đến trước đây.
“Em từng nghe nhạc rock chưa?”
Nó vốn chẳng biết loại nhạc ấy đâu, nhưng Minh từng cho nó nghe thử trước đây một lần nên cũng có thể cho là biết một chút.
“Dạ! Em từng nghe qua một lần!”
“Minh có hai sở thích là thể thao và nhạc rock!”
Về hai loại sở thích đầu, nó không hề bàn cãi vì Minh luôn xuất hiện tỏa sáng khi chơi ở sân banh. Nó cũng biết cậu ấy cũng thích âm nhạc này vì đã từng đến đây nghe rất tập trung.
“Nó thích cái gì đều cũng sẽ theo đuổi cho bằng được, âm nhạc cũng vậy! Nó không chỉ dừng lại là thích nghe nhạc mà còn có thể chơi nhạc!”
Vy vẫn lắng nghe anh ấy kể về cái sở thích của Minh, nhưng vẫn chưa tìm ra điểm khác biệt giữa nó với Minh lớn thế nào.
Anh Thành vẫn nở nụ cười rất an tĩnh nhìn Vy và Ngọc. Xong anh ấy không nói gì thêm chỉ bước đi sâu vào bên trong quán.
Sâu trong quán có một cánh cửa bằng sắt đã hoen gỉ. Anh ấy thoải mái mở cánh cửa ấy ra, càng bước vào trong Vy cảm thấy nơi đó càng tối hơn. Tuy có chút sợ sệt nhưng lòng tò mò không khỏi khiến nó muốn bước lên phía trước.
“Ây dô! Đi đâu đây man? Đi thu tiền bảo kê nữa hả?” Một giọng vang lên khi anh Thành bước vào.
“Bạn của Minh đến đây chơi? Có nó ở đây không?” Anh ấy đáp.
“Không! Nó chưa đến, mà thằng đó cũng có bạn là con gái hả? Hay là bạn gái mới nó đó!”
“Không biết! Có lẽ sau hôm nay sẽ biết đó!”
“Nói gì không hiểu gì hết á, vào đi!”
Nghe bọn họ đối đáp, nhưng mắt của Vy vẫn dáo dác nhìn xung quanh căn phòng này. Nơi tăm tối cũ kỹ và chỉ có những ánh đèn le lói lóe lên từ những chiếc đèn neon xanh đỏ tím vàng. Rất nhiều đàn và trống, nằm trên một cái sân khấu nhỏ được bày ở chính giữa căn phòng.
Điều nó quan tâm nhất là những gã trai ngồi xung quanh nơi đó, trông ai cũng ăn bận toàn đồ tối màu hoặc đồ da loáng bóng, đầu tóc thì đủ thứ màu sắc và vuốt lên điệu đà. Thậm chí, ở mỗi tay của mỗi người đều đang cầm một cái máy nào đó nhỏ vừa vặn tay, hít vào rồi thả ra khói vô cùng điệu nghệ, thứ mà báo đài thường cảnh báo là vô cùng độc hại – thuốc lá điện tử.
Nơi đây, không chỉ có những gã trai như thế mà còn có thêm những cô gái khác, có thể đã lớn tuổi hoặc có thể chỉ bằng tuổi Vy. Họ cũng ăn diện những màu tối sẫm cùng đồ da bóng loáng, lớp trang điểm của họ đậm đến nỗi như một chiếc mặt nạ chỉ được đắp lên trên đó.
Điều đặc biệt trên gương mặt họ đều có chung biểu cảm rất lạnh nhạt, không thân thiện hay bước ra chào hỏi Vy. Họ đều nhìn Vy bằng nửa con mắt. Theo như những gì Vy xem được thời sự trên tivi hoặc đọc báo thì họ chắc chắn là những con người gọi là dân chơi.
“Ai đây?” Một người cũng lên tiếng hỏi nhưng mà là hỏi với anh Thành.
“Bạn!”
Ánh mắt Vy tiếp tục rơi vào những lon bia đã rỗng nằm ngổn ngang ở dưới đất.
“Em ngồi đây đợi! Chừng nào thằng Minh đến họ sẽ chơi nhạc!”
Thế là Vy ngồi ở đó ngơ ngác với một tâm trạng ngổn ngang và lộn xộn như khung cảnh ở đây vậy. Ngọc cũng im thin thít từ đầu chỉ đi theo để nhìn khung cảnh kì quái trước mắt.
Một gã trai tóc đỏ đi đến, anh ta hoàn toàn nổi bật với mái tóc đỏ chói ấy. Anh ấy hoàn toàn rất tự nhiên đi đến và ngồi kế Vy nhằm bắt chuyện.
“Chào hai cô gái! Bạn của Minh hết hả?”
Anh Thành vốn là người bảo kê tụi nó, hầu hết khi ai hỏi thì chỉ có mình anh ấy trả lời thay nhưng anh ấy lại có cuộc gọi gì đó mà rời khỏi đó, để hai tụi nó ngồi một mình.
“Vâng ạ!”
Vy lại chẳng có ý định trả lời ai nên chỉ im lặng, để cho nhỏ Ngọc e dè đáp lễ phép.
“Hai đứa cũng còn đi học hả?”
Chẳng kịp để Ngọc đáp nữa, thì đã có một giọng nói cất lên bỡn cợt.
“Nè! Tụi đó còn là học sinh đó! Làm bậy đi tù nha cu!”
Vy chợt khó chịu khi nghe thêm nhiều tiếng cười giỡn hớt vang lên, nó nhích ghế để tránh xa khỏi anh ta, lòng chỉ muốn chuyện này trôi qua thật nhanh.
“Em tên gì á?”
Anh ta cũng nhận ra sự khó gần của Vy nên chuyển hướng sang nói chuyện với Ngọc.
“Dạ! Ngọc ạ! Còn bạn này là Vy ạ!” Nó vẫn lễ phép đáp, lòng hối hận cực khi đi theo Vy đến đây.
“Nào! Đừng dùng kính ngữ vậy chứ! Nghe thấy anh già quá!”
“Dạ vâng!”
“Nữa!”
“Em muốn nghe thử đoạn nhạc của tụi anh không?”
Vì sự lịch sự nên Ngọc đành gật đầu, dù lòng nó thì không muốn cho lắm. Tên nó lại như mấy kẻ khác rít một hơi thuốc lá điện tử rồi lại cầm đàn lên chuẩn bị đánh.
Tiếng guitar điện của anh ta vừa phát lên đã làm Vy và Ngọc giật bắn người. Đó là âm thanh khủng khiếp và dồn dập không khoảng nghỉ, khi tiếng đàn cất lên cũng là lúc tiếng trống gõ cực mạnh cất lên theo, tất cả tưởng chừng rất hỗn loạn.
Ngọc thấy hơi sợ nên chỉ trố mắt nhìn bọn họ, khi họ dừng lại cũng là lúc mọi người cười một tràn cười rất lớn, Vy càng không hiểu họ cười vì cái gì.
“Anh tên Thắng! Sinh viên đại học năm nhất! Chào em, rất vui được làm quen với em!”
Anh ta đưa tay về phía Ngọc nở nụ cười rất thiện chí rồi lịch sự nói. Ngọc cũng gật đầu, rồi dùng cả hai tay lễ phép bắt tay với anh ta.
“Anh ngoài là tay chơi nhạc, học khoa quản trị kinh doanh, mà anh còn là một thợ xăm nữa!”
Đoạn anh ta vừa nói vừa giở ra cái hình xăm nhỏ trên khủy tay của mình cho Ngọc và Vy xem. Ngọc nhìn ngang nhìn dọc không đoán ra được đó hình gì, còn riêng Vy cũng không muốn biết cho lắm.
“Dạ hình gì đây ạ!”
“Đây là ký hiệu tên của anh gắn trong một trái tim tan vỡ! Anh vẫn còn đơn độc với trái tim vụn vỡ chờ người đến hàn gắn nó!” Anh ta dùng giọng nói khá ngọt ngào, nụ cười thì dịu dàng và ánh mắt trìu mến nhưng đầy ẩn ý.
Ngọc chỉ biết cười gượng nhìn anh ấy không dám đáp tiếp vì sợ rơi vào bẫy lần nữa. Vy lại quay ra nhìn tên đó với một ánh mắt đầy phán xét vì không ngờ có ai dám thốt ra một câu sến súa với giọng điệu như vậy.
“Nào nào! Đây là người không nên đụng đến nha! Không thả thính sến sẩm với mấy đứa học sinh nhé!”
Cuối cùng anh Thành cũng quay lại giải cứu bọn họ khỏi cái anh Thắng kì khôi kia. Tuy anh ấy buộc phải rời đi khỏi chỗ đó, nhưng trước khi đi vẫn đá mắt với Ngọc một cái. Khiến cho cả Ngọc và Vy nổi cả gai ốc khó chịu.