Chương 22: Món quà đầu tiên
Vy và thằng bé ngồi cùng nhau ở bàn tiệc, nhỏ không hiểu sao thằng bé còn đi theo mình, nhưng cũng mặc kệ vì ở đây có quá nhiều người nên có được một người để trò chuyện cũng đỡ bơ vơ hơn.
“Không được làm vậy đâu! Khi thang máy rơi thì việc cần làm là nằm sấp xuống để giảm lực tác động hiểu không?” Vy ngay lập tức dạy ngay cho thằng bé.
“Vậy anh trai kia sao lại kêu chị bế em mà không nằm xuống?” Thằng bé vẫn hỏi.
“Ảnh là định giúp tụi mình đó không phải như ông chú kia nói đâu! Nếu anh ấy bế cả chị và em lên thì lực khi thang máy rơi xuống sẽ dồn hết lên ảnh.” Vy cần mẫn giải thích cho thằng bé nghe.
“Nhưng mà đừng làm như vậy giống anh ấy nhé! Tuy dũng cảm đó nhưng làm vậy là nguy hiểm lắm! Em nên nằm xuống hoặc ngồi xuống để bảo vệ bản thân mình! Nhưng anh ấy làm vậy cũng không phải là xấu..”
Đột nhiên, nó không biết phải dạy thằng bé như thế nào nữa, dạy rằng đừng cố làm một người hùng như Minh à?, tự nhiên nó thấy ấm ức cho Minh.
“Quao! Vậy anh ấy là người hùng à?” Thằng bé sáng rỡ mắt lên.
Vy cũng gật đầu đầy tự hào. Dù sao nó và thằng bé này cũng đang mắc nợ ‘người hùng’ đó một ơn cứu mạng rất lớn, dù thang máy lúc đó đã may mắn dừng lại kịp lúc, nhưng nếu không thì hậu quả không biết sẽ như thế nào với cậu ấy nữa.
“Vậy sao bố anh ấy khó chịu thế ạ?”
Câu hỏi này ngay cả Vy cũng vô cùng thắc mắc như thằng bé đó vậy.
“Khi em đến tuổi dậy thì, thì kẻ thù lớn nhất của em chắc là bố mẹ mình đó! Nhiều lúc em không hiểu được bố mẹ đang nghĩ gì, họ cũng không hiểu em đang làm gì đâu! Mà dù sao em cũng không nên làm thế! Mình còn nhỏ mà nên cứ nhẫn nhịn họ một chút đi nhé! Họ đều muốn tốt cho mình thôi!”
Vy chuộng chủ nghĩa hòa bình nên cũng ôn hòa nói cho thằng bé nghe. Nó cũng từng rất nhiều lần bị mẹ hiểu lầm và không hiểu hết hành động của nó nên thường bị mắng oan, nhưng lại ngẫm nghĩ họ cũng lớn hơn mình rất nhiều nên biết làm thế nào sẽ đúng, nhẫn nhịn một chút thôi cũng không mất mát gì. Nhắm mắt, bịt tai và quay đầu đi khi mẹ không tin mình, là cách nó chọn làm.
Mẹ của Vy và mẹ của thằng bé 8 tuổi sau đó cũng được ông chủ tịch gì đó gọi lên phòng gặp riêng. Không biết họ làm gì trong đó rất lâu, nói gì đó rất dài.
Mẹ của Vy cũng trở ra cùng gương mặt hơi cau có nhưng cũng không quá mức tức giận. Bà chỉ nói với Vy rằng hãy quên chuyện hôm nay đi, đừng bàn tán hay kể với ai về việc hôm nay nữa.
Vụ trục trặc thang máy cũng chìm vào im hơi lặng tiếng, dường như cũng không ai biết đến vụ việc ấy. Còn những người biết chỉ truyền tai nhau những lời như hãy quên đi, đừng đồn thổi ra ngoài. Nó lại càng không hiểu, thế giới của người lớn thì luôn khó hiểu, nên Vy cũng thôi tò mò thắc mắc tại sao, vì dù sao ngay cả chính mẹ mình cũng bảo nên cho qua.
–
Trong tiết Toán.
“Minh ơi là Minh! Em mất bài quá nhiều! Trời ạ! Sao em không biết phấn đấu đuổi kịp các bạn trong lớp chứ?”
Giáo viên như thường lệ gọi cậu ta lên kiểm tra bài cũ cùng câu cảm thán gọi trời gọi đất.
Minh vẫn lười nhác đứng đó như trời chồng chờ thầy giáo la rầy cho đã đời.
“Thôi! Coi như đây là ân huệ cuối cùng tôi dành cho em nha! Thầy không quản nữa! Thầy nhờ một bạn kèm cặp Minh nhé! Ai xung phong sẽ được cộng điểm nè!” Vừa nói thầy vừa lôi sổ ghi chép của mình ra.
Một cánh tay dứt khoát đưa lên giữa muôn vàn những khuôn mặt e dè sợ gọi đến tên mình.
“Bảo Vy hả? Em thì có hơi?” Thầy gãi đầu do dự.
Bảo Vy vẫn giơ thẳng tay mình lên, như thể khao khát được làm trọng trách rất cao quý đó.
“Em làm được ạ!”
“Em đâu có thiếu điểm cộng đâu! Với thầy biết em với Minh cũng có mối quan hệ không tốt nên thôi để thầy chỉ tên bạn khác nhé!”
Câu nói của thầy ấy lại khiến nhiều bạn khác mà thầy nhắc đến lo sợ như sợ bị thiên lôi gọi số mà trừng phạt.
“Em với Minh đã là bạn với nhau rồi ạ! Xung đột giữa em với Minh cũng chấm dứt rồi ạ! Em muốn nhận công việc đó để giúp cho bạn của em tốt hơn ạ.”
Cả lớp nghe thấy thế cũng ồ lên những tiếng ồ li ti rất nhỏ. Ai cũng kinh ngạc với sự thay đổi chóng mặt của hai người họ. Thầy giáo thì lại như người ngoài cuộc không hiểu lý do gì hay là do mình đã quá già để hiểu được tâm sinh lý của bọn học sinh bất thường kia.
“Thôi được rồi! Em chuyển xuống ngồi kế Minh nha! Thằng này hơi cao chuyển nó lên sợ khỏi ai thấy bảng nên em chịu khó đi xuống nhé!”
Vy ngoan ngoãn nghe lời dọn dẹp sách vở chuyển xuống bàn kế Minh.
Minh đứng ở bục giảng nãy giờ cũng được thầy thả cho về. Nó vẫn nhìn nhỏ Vy với đôi mắt trân trân không gợn sóng, không cảm xúc cũng không tò mò thắc mắc tại sao nhỏ làm vậy.
“Quyển sổ tôi đưa cậu hôm trước đó! Cậu đã xem qua chưa?”
Vy sau khi thấy cậu ngồi phịch xuống bàn lại lập tức lăn đùng ra ngủ. Nhỏ đành phải lay cậu ta gặng hỏi.
“Tao liệng rồi!” Minh không ngồi dậy vẫn gục đầu xuống bàn đáp.
“Hả? Sao lại vậy?”
“Ai mượn mày giúp? Tao không muốn!”
“Vậy ai mượn cậu hôm ở thang máy lại giúp tôi, à cả hôm ở cầu thang bệnh viện nữa. Cậu vẫn giúp đỡ tôi dù tôi đâu có mượn. Bây giờ tôi thích làm giống cậu vậy đó!” Vy bực bội tìm cách đáp trả lại cậu ta cho bằng được.
“Tao không có giúp mày! Ai nói tao giúp mày vậy? Ảo tưởng à?” Minh cũng ngồi thẳng dậy, sẵn sàng cự lộn với nhỏ.
“Tôi biết hết rồi, cậu khỏi chối! Tôi đâu có ngu mà không hiểu hành động lúc đó của cậu là muốn giúp tôi!”
“Nè hai đứa! Mình còn đang ở trong giờ học đó! Giờ muốn ngồi học hay ra kia đứng cự lộn! Chọn đi!”
Hai chúng nó quên mất luôn không gian, thời gian và người thầy vẫn cần mẫn trên bảng mà hơn thua với nhau. Chỉ khi thầy ấy lên tiếng kéo tụi nó lại thì chúng nó mới nhớ ra mình vẫn đang trên lớp, và thầy vẫn còn sống rất tốt.
Minh vì chưa kịp đáp trả lại nên cũng bực dọc liếc mắt nhìn con Vy một cái. Vy cũng chẳng vừa, nó cũng liếc lại cậu ta bằng ánh mắt tương tự.
Còn cả lớp thì phải quay người lại liếc nhìn tụi nó.
–
Trong giờ thể dục, tiết học bóng rổ.
“Mấy em bắt cặp để tập chuyền bóng nha!”
Thầy thể dục chỉ vừa kịp kết câu đã thấy Vy lại giơ tay xung phong.
“Thầy! Em bắt cặp với Minh được không ạ! Trong lớp thầy chủ nhiệm bảo em đi theo kèm cậu ấy ạ!”
Không hiểu là ai đã tiếp thêm năng lượng cho con Vy kể từ cái vụ thang máy mà trông nó đầy tự tin như thế.
“Em kèm Minh hay Minh kèm em?” Thầy giáo cũng thắc mắc hỏi lại nó.
Chẳng kịp để Vy trả lời tiếp, thằng Minh bực bội đi lại cũng góp ý đồng tình với thầy.
“Em đâu có dở môn này đâu mà cần con nhỏ ốm yếu như này kèm! Thôi thầy!”
“Nói hay lắm Minh! Em làm thầy nhớ ra em kèm Vy cũng tốt đó chứ? Vy kèm em trong lớp, em kèm Vy trong sân. Quá đẹp! Rồi lấy bóng chia cặp nhanh nào không nắng lên!”
Nào ngờ câu nói của Minh như tự phản đòn mình. Làm thầy nhanh nhạy bắt được tín hiệu mà ghép đôi nhanh gọn lẹ cho bọn nó.
“Thầy! Thôi mà cho em xin đi! Nhỏ này phiền dữ lắm!” Nó vẫn cố năn nỉ đến giờ phút chót.
“Oke! Để thầy ghi vô sổ ‘Minh vắng’ nha!”
Thế là chỉ thấy Minh im thin thít, lặng lẽ đi lấy bóng trong bất lực.
“Tung mạnh lên, tay mày bị gì vậy?”
Minh như một người thầy tỏ ra uy nghiêm quát nạt con nhỏ tung bóng rề rà kia.
“Trái bóng này nặng quá! Tay tôi thì nhỏ xíu, xem này, cái tay tôi chỉ có phân nửa tay cậu!”
Nhỏ bị càm ràm miết cũng sinh ra bực bội, nó lập tức kéo tay thằng Minh ra rồi so đo với tay mình cho cậu ta coi.
“Đừng có lý do lý trấu! Không làm được là không làm được, nhiều đứa nhỏ con vẫn khoẻ như trâu kìa!”
“Đâu? Sao tôi không thấy? Hay cậu chỉ thích nói mà không có dẫn chứng gì hết vậy?”
“Mày cãi một tiếng nữa là tự tập nha!”
“Từ nãy giờ cậu có tập cho tôi cái nào đâu? Toàn tôi tự tung bóng còn cậu đứng đó càu nhàu!”
“Vậy sao mày còn kêu tao kèm cho mày? Tao là vậy đó! Đó là cách dạy của tao! Được chưa? Không thích thì ra nói thầy đổi người đi!”
“Tôi không đồng tình với cách dạy này! Tôi lúc kèm cậu trên lớp có thờ ơ đến vậy đâu!”
“Tao khác mày khác!”
Hai chúng nó cãi nhau, nhưng người chịu đựng tiếng ồn là bọn bạn cùng lớp.
“Hai đứa này nó ồn ghê nơi!”
“Tụi nó bị sao vậy?”
“Là bạn dữ chưa? Chứ hai tụi nó sáp lại là om sòm!”
Cả hai vẫn cứ tiếp tục hơn thua ở mọi mặt trận, đi đến đâu, chỉ cần có mặt của hai người là sẽ có tiếng ồn không ai chịu thua ai.
Duy nhất chỉ có một nơi, nơi mà bọn họ không cãi nhau ầm ĩ. Vì nơi đó có quy định cấm làm ồn, nên cũng muốn chửi lắm mà chỉ đành nuốt vào lòng.
“Cậu chép đi!” Vy thì thầm trong thư viện.
Minh thở dài không động đậy, nó gác chân ngồi thong dong trước mặt Vy.
“Sao mày không chép giùm đi! Tao trả tiền nè, như lúc trước đó.”
“Nói nhỏ thôi!” Vy nhăn mày ra dấu cho cậu ta nên hạ giọng xuống, rồi mới tiếp tục thủ thỉ.
“Tôi đưa cho cậu cuốn sổ của tôi thì cậu liệng nó rồi! Nên giờ cậu tự chép đi!”
Minh chặc lưỡi một cái, rồi lại im lặng quay ra lấy balo, lục tìm trong đấy ra một quyển sổ màu xanh mà Vy đã đưa cho Minh trước đó, nó đặt trên bàn cái phịch rồi tiếp tục nhìn Vy chờ đợi.
“Cậu chưa liệng à?” Vì bất ngờ nên Vy quên giảm âm lượng lại.
“Cẩn thận cái miệng mày kìa!” Minh lập tức bắt bẻ ngay.
“Vậy giờ cậu học thuộc công thức lượng giác đi, khi nào xong rồi tôi dò bài cho.”
“Tao không học được!”
“Sao vậy?”
“Vì tao không thích học!”
“Nhưng thầy bắt phải học, phải thuộc mới làm được bài!”
“Tao không hiểu gì hết, có thuộc cũng không làm được bài!”
“Là do cậu chưa thuộc nên nói thế! Chứ mấy bài này dễ lắm, cậu chỉ cần thế công thức vào là ra đáp án!”
“Đâu? Mấy đứa giỏi như mày hay nói vậy lắm! Hay mày chỉ thích nói mà không có dẫn chứng vậy?”
Vy tự nhiên thấy câu nói quen quen, thì ra cậu ta đã ăn cắp bản quyền câu nói của mình để trả treo lại. Chẳng chịu thua, Vy lập tức giở tập ra, thực hành giải ngay một bài tập toán ngay trước mắt cậu ta.
“Đây nè! Thế vào! Làm như thế này, rồi rút gọn là xong! Hiểu chưa?”
“Không hiểu!”
“Chỗ nào không hiểu?”
“Không biết!”
Cứ như vậy, Vy vẫn kiên trì giảng lại cho cậu ta từ đầu hết lần này đến lần khác. Còn Minh vẫn như một bức tượng chỉ biết ngồi lắc đầu rồi nói không hiểu được. Lắm lúc, cô thủ thư cứ phải đi ngang nhắc nhở vì sợ chúng nó oánh lộn.
–
Giờ ra chơi.
“Hết chuyện giờ lại đi kết bạn với kẻ thù! Đúng là hai đứa dở hơi!”
“Tụi nó cũng có ai chơi cùng đâu! Không có bạn nên mới vậy!”
“Trông ngứa cả mắt!”
“Tra nam, tiện nữ thì đi đôi với nhau chứ sao!”
Bọn dụ côn hình như vẫn còn rất gai chuyện cũ, nên cứ đến tìm Minh kiếm chuyện, chúng nó vẫn lên mặt vì nghĩ bản thân mình đã từng thắng ở vụ đánh nhau vừa rồi, nên thái độ ngông nghênh mỗi lúc càng tự tin hơn.
Minh vẫn im lặng nằm gục trên bàn ngủ như không nghe thấy gì, kế bên bàn trống trơn vì Vy chỉ thường xuyên lên thư viện giờ ra chơi, Minh không muốn học nữa nên chỉ muốn nằm ngủ ở lớp cho đã đời, nào ngờ lại bị bọn du côn làm phiền. Nhưng trông nó vẫn vô cùng bình lặng trước cơn sóng lời nói khó nghe kia.
“Này!”
Không phải tiếng hét của Minh, càng không phải của bọn du côn, lại cũng không phải của ai đó trong lớp. Đó là tiếng hét đầy đanh thép của nhỏ Vy đang từ cửa lớp bước vào đầy oai hùng.
“Con này nữa!” Chúng nó cảm thán chán nản.
“Con này thì sao? Bọn mày bộ chán học rồi hả? Tin tao méc thầy không?”
Lời thách thức của Vy đối với nó thì đã là chiến làm rồi. Nhưng đối với bọn du côn lại khiến chúng nó phải ôm bụng phì cười.
“Dạ, bọn em sợ quá cơ! Xin chị đừng méc thầy nha!” Một tên nhại giọng nói.
“Ồn quá!”
Minh cũng gãi đầu đứng lên nói, nó định sẽ bỏ đi khỏi lớp cho đỡ phiền. Nhưng hình như con Vy lại tưởng cậu ta nóng giận muốn cãi nhau với tụi du côn. Nhỏ đưa tay ra cản cậu ta lại, không cho cậu ta đứng lên. Thằng Minh ngơ ngác khó hiểu nhìn nhỏ không chớp mắt.
“Cậu cứ ngồi đó đi! Để đó cho tôi!” Vy mạnh miệng nói.
Cả lớp lúc này cũng ngoái đầu để hóng độ giang hồ của Vy đã được nâng cấp đến mức không sợ trời sợ đất.
Vy khoanh tay vẫn trơ trơ đứng đó nhìn tụi du côn đó, nó biết tụi kia dù có coi thường nó đến thế nào, nhưng không bao giờ ra tay đụng chân đến nữa vì nếu không muốn bị đuổi học.
“Mày đợi đó!”
Tiếng chuông reo vào lớp khiến bọn nó đành phải rút lui, dù sao đứng mãi như thế cũng chẳng thể làm gì được nhỏ ta.
Vy lúc này mới liếc bọn nó đầy oai nghiêm như kẻ chiến thắng. Nó ngồi xuống bàn của mình tiếp tục giở sách ra chuẩn bị vào học một cách đắc thắng.
“À! Có cái này tôi mới mua hôm qua!”
Minh vẫn nhìn nhỏ Vy không chớp mắt, rồi nó thầy nhỏ lại sực nhớ ra cái gì đó mà lục balo lấy ra để đưa cho Minh.
Thầy đã vào lớp, nên chiếc tai nghe chụp tai mà nhỏ cầm trên tay được đưa cho cậu ta một cách lén lút ở dưới gầm bàn.
“Gì đây?”
“Lúc nào cậu ngủ trong lớp không muốn bị làm phiền thì đeo vào nghe! Nhưng chỉ dùng vào giờ ra chơi thôi nha! Không thầy tịch thu á! Cái này hơi mắc đó! Tôi đạt giải khuyến khích ở cuộc thi bố cậu tổ chức vừa rồi á, nhận được hai triệu lận!” Vy thì thầm nói trong cái niềm vui rất riêng của nhỏ.
Minh cầm cái tai nghe chụp tai màu xanh trên tay, lòng nó thấy rất kì lạ, còn kì lạ hơn khi phải đối diện với con nhỏ khó hiểu đó. Chợt nó buồn cười, sao con nhỏ này lại luôn cứ thích thể hiện ra là nó muốn bảo vệ cậu ta đến vậy.
“Minh! Em bị chập mạch hả? Ngồi đó cười một mình! Còn chưa lật sách ra nữa, tôi giảng bài được 15 phút rồi đó!”
Vy cũng tưởng cậu ta vì thích món quà nên bật cười. Nhỏ cũng thấy vui vì không uổng công đi lựa tai nghe cả ngày cùng với Yến, như một lời cảm ơn mà nhỏ muốn gửi đến Minh sau bao chuyện đã xảy ra.
Cả buổi học ngày hôm đó, Minh cứ xoay đầu ra nhìn cửa sổ mà không thấy mặt mũi đâu. Không biết nó đang cố giấu cái gì đó nữa.