Chương 20: Tôi sẽ bảo vệ cậu!
“Dô!”
Cả ba người Vy, Yến và Ngọc cụng ly như đúng rồi, dù cái mà bọn nó đang uống chỉ là nước ngọt có gas.
“Phú nhị đại gia Minh đây đã cho tao mượn hai mươi triệu để đền cái hợp đồng lừa đảo đó! Cảm ơn vị đại gia!” Yến đập tay vào lưng của Minh bôm bốp để nói.
Ngọc cuối cùng cũng đã nấu xong nồi cơm cho mẹ, xong lại vọt ra đây ăn ké thịt nướng của Vy, dù hơi sờ sợ cái thằng Minh đang ngồi đối diện của mình, nhưng ăn đồ ngon vẫn là hơn.
“Có có của tao hai trăm ngàn nữa!” Ngọc lên tiếng nhắc nhở.
“Đúng rồi! Thêm của đại gia Ngọc hai trăm ngàn nữa! Và tiền đồ ăn hai triệu của đại gia Vy bao hôm nay nữa! Nhóm mình toàn đại gia không ha? Cho một tràng vỗ tay nào.”
Nhưng chỉ có mỗi con Ngọc là nghe lời Yến vỗ tay lớn nhất. Làm thằng Minh phải liếc mắt nhìn nó trừng trừng. Khiến nhỏ Ngọc sợ như đứa con vừa bị bố la vì làm ồn nơi công cộng vậy.
“Tin vui thứ hai, là Minh với Vy cũng đã trở thành bạn!” Yến tiếp tục nói.
“Ai nói?” Minh lập tức phản bác.
“Ngọc nói nè!”
Tự nhiên con nhỏ đang im lặng tập trung ăn uống cho lành rồi nhưng con Yến vẫn chỉ thẳng vào nó khiến cho thằng Minh tiếp tục trừng trừng nhìn nó.
“Mày nói gì á nhỏ kia!” Minh biết nó sợ nên càng thích dùng giọng giang hồ hơn để hù nhỏ Ngọc.
“Thôi đừng giả bộ! Ngọc kể, tiết thể dục hôm qua Vy bị xỉu, xong mày cổng nó vào phòng y tế đúng không? Trông tình vãi tình, Ngọc miêu tả vậy đó.”
“Thật hả?”
Trong một bàn bốn người, có bốn cảm xúc hoàn toàn khác nhau. Vy thì ngạc nhiên quay sang nhìn Minh dò hỏi, Yến thì lại phấn khích tưởng tượng ra cảnh đó mà vui vẻ, Minh lại bực bội nhìn con Ngọc bằng đôi mắt sắc lẹm, Ngọc lại sợ đến mức nuốt không nổi miếng thịt ở cổ họng.
“Ỏ! Khi nào kết hôn đây ta! Định sinh mấy lứa?”
Cặp đôi mà Yến ‘đẩy thuyền’ càng ngày càng ‘cập bến’ khiến nó vui như trẩy hội.
“Phản đối!”
Ngọc dò xét ánh mắt của Minh mà lên tiếng theo phe cậu ta, nhằm lấy lòng một chút. Vả lại nó nghĩ đến cảnh Vy thật sự hẹn hò với Minh, còn nó lại là bạn của Vy, suy ra theo tính chất bắc cầu thì nó cũng phải kết bạn với cái thằng đáng sợ đó. Nghĩ thôi nó đã thấy sợ rồi.
“Khùng! Tao vẫn ghét mày lắm! Mày đừng có mơ.”
Nhưng tự nhiên thằng Minh lại quay sang nói với Vy. Khiến nhỏ cũng khó hiểu, rốt cuộc là nó với Minh đã là bạn chưa?
Mà dù sao nó cảm thấy mối quan hệ hiện tại này cũng không tệ, không khó chịu cũng chẳng gần gũi, chỉ lưng chừng dừng lại như vậy cũng khiến nó cũng dễ chịu không muốn tỉnh lại.
“Tôi có nói gì đâu? Mà bức thư hồi trước cậu có đọc chưa vậy?” Vy e dè hỏi.
“Tao liệng thùng rác rồi! Viết khùng điên!” Minh tàn nhẫn như cục băng đáp. Làm Vy đành phải gượng cười xấu hổ dù trong lòng thì buồn não nề.
“Cái thằng này! Mày vừa vừa phải phải thôi chứ?”
Yến nối đóa đứng dậy vỗ vào lưng Minh chan chát rộn ràng cả lên ở một góc bàn. Thu hút rất nhiều ánh mắt của nhiều người gần đó.
“Thôi ăn đi Vy! Chỗ này đắt lắm! Không bỏ uổng!”
Ngọc cảm thấy xấu hổ thay với hai đứa ồn ào kia, nó tự đánh giá mình là một đứa khá trầm lặng hướng nội giống như Vy, nên chỉ muốn bắt chuyện với nhỏ Vy nhiều hơn. Đặc biệt là khi biết nhỏ Vy còn là ‘phú bà’, sẵn sàng bao nó một chầu đồ ăn chất lượng như vậy.
“Ngọc! Tao nướng nãy giờ mày ăn hết, sao mày không nướng phụ coi!”
“Tao có biết nướng đâu? Nướng khét mày chửi nữa!”
“Biết ăn không?”
“Huhu, tôi là đi ăn chực mới nhịn chị đấy nhá!”
“Để tao nướng cho!” Vy giơ tay giành lấy đồ gấp.
Minh vịn tay con Vy lại không cho nó động vào đồ gấp, rồi nói: “Để cho con Ngọc nướng!”
“Đúng! Cho nó mau lớn! Đi ăn ké của Vy mà bắt người ta nướng cho ăn nữa hả?”
Ngọc mếu máo đành cầm lấy đồ gấp ngoan ngoãn nghe lời, hình như chỉ có nó ở bàn ăn là bị ăn hiếp. Chợt nghĩ nó cũng có góp vào tất cả tiền bỏ ống heo cả tháng trời, tận hai trăm ngàn mà, đúng là cuộc đời.
* * *
Mọi chuyện xảy đến rồi lại đi qua, dù đâu đó, những bọn học sinh ấy vẫn giữ cho riêng mình mỗi người mỗi nỗi niềm đau đáu khác nhau. Nhưng vẫn đứng trước mặt nhau mà nở ra nhiều nụ cười tươi rói, sự trầm tĩnh để ra vẻ mình không sao.
Bảo Vy nói chuyện lại với Yến, cũng không tỏ ra thờ ơ với Minh. Nó cũng dừng lại dịch vụ kiếm tiền nguy hiểm trên lớp, nhờ vậy thời gian ngủ nghỉ của nó cũng nhiều hơn. Trông nó lại tươi tắn rạng rỡ đi đến lớp mỗi ngày, mọi nặng nề tưởng chừng như mới hôm qua thôi. Vậy mà thổi cái đã tan biến hết. Tất cả những điều đó, Vy thầm nghĩ là nhờ có Minh.
“Chán quá!”
Ngọc thở dài sau một thời gian dài ngồi cùng Vy trong thư viện để tô tranh vào giờ ra chơi.
“Shhh!”
Vy ra hiệu cho Ngọc nhỏ tiếng lại vì ở đây cấm làm ồn. Làm Ngọc càng thêm chán nản hơn. Nó có thể ngồi im năm tiếng liền để tô tranh, nhưng không thể chịu đựng không gian im ắng như này, đến cả nói cũng không thể.
Vy thì ngồi rất yên vị ở đó học bài, dù chẳng sai bảo Ngọc đi theo, nhưng vì nhỏ ấy chỉ nói chuyện với mình Vy trong lớp, không đi theo thì nó cũng không biết làm gì.
“Uầy! Có chuyện dưới sân kìa!”
Ngọc bỗng lên tiếng cảm thán khi đang nghỉ giải lao cho đôi mắt đỡ mỏi, bằng cách nhìn ra cửa sổ ngắm sân trường.
Vy lại quá biết tính cách nhiều chuyện của Ngọc, cứ ở đâu có biến cố là nó lại xuất hiện để hóng. Vì vậy, Vy cũng chẳng để tâm lắm, nó mặc kệ Ngọc đang tập trung tác nghiệp.
“Ui! Là thằng Minh!”
Nghe đến cái tên đó, Vy buông nhanh cuốn tập, mắt lập tức nhìn theo hướng của Ngọc đang nhìn.
“Toang! Toang!” Ngọc tiếp tục chặc lưỡi bình luận khung cảnh dưới sân trường.
Xong, nó nghe tiếng đẩy ghế rất lớn ở thư viện, dù ở đây đã có luật cấm làm ồn. Ngọc sửng sốt nhìn Vy chạy đi rất nhanh xuống sân.
“Đợi với!”
–
“Đi học lại rồi đó hả?” Tụi du côn cuối cùng cũng ngứa mắt tìm đến thằng Minh tiếp tục kiếm chuyện.
“Chuyện của bọn bây à?”
Minh đáp, nhưng chẳng để mắt đến bọn nó. Cậu ta vẫn tập trung vào trái banh ở chân.
“Tao tưởng cái lần bị tao tẩn cho một trận sợ mà bỏ trốn rồi chứ?”
“Chắc lại nhờ đến thằng cha giàu có của mày chống đỡ cho đi học lại hả!”
Một tên du côn ngang nhiên đi đến đá trái banh ra khỏi chân của Minh, mặt hất lên lấc cấc thách thức.
Minh nhận thấy cái ngông của bọn nó nên cũng đứng thẳng người, mắt đối mắt với bọn nó không một chút lo lắng, dè chừng.
Mọi người gần đó, thậm chí nhiều tên chơi banh cùng Minh cũng thấy dự cảm không lành, nên lẳng lặng bỏ đi cho lành cái thân.
“Nè!”
Chỉ có mình Vy ngông nghênh đi đến, chen vào bọn họ. Ngước mặt hất cằm mà lên tiếng đanh thép không sợ trời đất gì.
“Dữ đấy!” Tên du côn đó lại thấy thích thú cười đê tiện.
“Báo cho mày biết! Tao không mạnh, nhưng tao chắc chắn mày không dám đụng đến tao đâu!” Vy hùng hồn nói.
Chẳng biết nó lấy đâu ra sự can đảm đó mà cả gan đứng ở đó tuyên bố thách thức đến cái lũ du côn đó. Minh cũng sửng sốt ngó xuống nhìn cái đầu thấp bé của nhỏ Vy, khi nhỏ đứng sát rạt với Minh như vậy, cậu ấy mới thấy thì ra nhỏ này lùn thua cậu ta tới tận một cái đầu.
“Tụi mày mạnh đó chứ! Ba má tụi mày mạnh quá chừng, chống lưng cho tụi bây nữa! Ổng bả ngoài tiền ra thì đạo đức cũng như tụi tao thôi! Mày không biết ba thằng Minh từng có tin đồn là hiếp má nó à, nó là thằng con tội lỗi đó, không có nó xuất hiện thì má nó đâu có bị gọi là gái điếm!” Vì chẳng thể đụng chạm tay chân với hai đứa nó, nên tụi du côn đành lấy vũ khí lời nói bén như dao để làm tổn thương đến tụi nó.
Minh tự dưng cảm nhận thấy một bàn tay nhỏ níu lấy mấy ngón tay mình kéo ra sau. Cậu ấy ngước mắt nhìn xuống bàn tay của Vy đang nắm lấy ngón tay chai sần của mình, rồi lại ngước lên nhìn vào gương mặt của nhỏ. Nhỏ nhăn mày cố tỏ ra kiên cường dù rõ ràng nó đang vừa sợ vừa tức.
Minh từ lâu đã không còn cảm giác gì nữa với mấy lời đồn và câu nói ác ý nhắm vào nó và gia đình nó nữa. Cũng thôi không muốn nổi điên đấm ai đó đến thừa sống thiếu chết vì những lời nói phun ra như dao cứa thẳng vào tim người khác.
Nhưng Vy lại sợ hơn, nó sợ Minh nghe thấy, sợ cậu ấy lại nổi giận và đau buồn. Nên nó đứng đó, nắm lấy tay Minh kéo về sau ngăn cản dù yếu ớt. Việc đó khiến Minh không nói nên lời chỉ thấy buồn cười mà bật cười phì ra thành tiếng.
“Sao?” Nghe tiếng cười kì lạ của cậu ấy, Vy ngoái đầu lại ngó lên nhìn thắc mắc.
“Không có gì? Mày xử tụi nó đi! Tao chờ!” Minh cố kìm lại nụ cười rồi hất cằm kêu nhỏ làm theo ý mình.
Nghe vậy, Vy vẫn một tay níu lấy mấy ngón tay to lớn của Minh, mắt quay lại tiếp tục trừng trừng nhìn bọn kia.
“Tao biết lâu rồi! Đồ quê mùa, sau này có hóng chuyện thì hóng cho đúng! Bố mẹ Minh chỉ là hết yêu nên ly dị thôi! Họ còn là mối tình đầu của nhau nữa, dù sau này có tan vỡ thì trước đó họ vẫn yêu nhau thật lòng! Bớt đồn nhảm lại đi!”
“Sao mày biết?” Minh nghe Vy nói vậy cũng thắc mắc, nó cũng nắm lại bàn tay của Vy, kéo nhẹ lại hỏi.
“Con này từ lúc có thằng Minh ở đây láo nháo ghê ta.”
Vy không kịp đáp trả Minh vì nó bận đối phó với bọn du côn trước mắt.
“Không có Minh ở đây! Tôi cũng chưa bao giờ sợ mấy người!”
Vy tiếp tục mạnh miệng, dù bàn tay của mình ở tay Minh lại siết rất chặt. Cậu ta cũng nhận ra cái miệng nhỏ Vy thì mạnh dạn nhưng trong lòng thì sợ tụt cả đuôi.
“Bởi vì bọn mày không có tư cách!” Minh lên tiếng nói tiếp phụ Vy.
Chẳng biết tự bao giờ, hai bàn tay bên dưới lại đan lại với nhau vô cùng tự nhiên. Đến cả Vy, chỉ đang lo sợ tình hình trước mắt mà cũng quên đi bàn tay mình siết lấy rất chặt tay của Minh.
Một tên du côn đã bị chọc cho tức điên nên giở ra trò cũ, đưa tay ra đẩy mạnh vai nhỏ Vy, khiến nó chới với té ra sau. Minh đang đứng ở sau lưng nó cũng đưa người mình ra đỡ Vy.
“Này! Vụ gì tụ tập ở đó đấy hả? Giải tán chưa? Mấy cô cậu hết quậy phá rồi quánh lộn đúng không?”
Thầy giám thị cũng xuất hiện. Khiến bọn chúng giảm đi độ lấc cấc của mình, rồi đành rời đi.
“Ui! Có sao không Vy!”
Ngọc lúc này mới dám chạy tới gần Vy đỡ nhỏ hỏi han. Cũng là nhờ nhỏ Ngọc lý trí hoặc là nhát cáy đi mách thầy để giải cứu bạn mình.
Lúc này con Vy mới ngại ngùng phát hiện ra, tay nó đang nắm lấy rất chặt tay người ta. Nó hốt hoảng buông ra, rồi lúi húi xin lỗi.
“Xin lỗi nha! Tôi không để ý!”
“Sao mày biết chuyện gia đình tao vậy?”
Câu hỏi của thằng Minh làm con Vy chợt đổ mồ hôi, nó còn đáng sợ hơn là đối đầu với bọn kia.
“Thấy mày cũng còn lành lặn lắm nên thôi tao vọt trước nha!” Ngọc cũng cảm nhận được điều đó nên nhanh chân bỏ trốn lần nữa.
Chỉ còn lại mình nhỏ Vy đứng bất động ở đó mỉm cười sượng trân nhìn vào Minh, nó nuốt nước bọt chờ nghe chửi.
“Ai làm gì mày mà sợ? Tao hỏi vậy thôi, chứ tụi con gái mày nhiều chuyện dữ lắm, chuyện tỉ ti trên đời này cái gì mà không biết!”
Nào ngờ Minh dạo gần đây rất dễ chịu, cũng bớt chửi nó đi rất nhiều. Nhiều lúc nó cũng thấy không quen lắm. Tự hỏi có khi nào người trước mặt nó là con AI nào giống Minh trà trộn vào trường học không? Thật khó tin.
“Lần sau! Bọn nó có kiếm chuyện nữa cứ gọi tôi nha! Tôi bảo vệ cậu!”
Minh cười gượng cho nó vui rồi vỗ vô trán nhỏ một cái rõ đau.
“Mày dẹp cách nói chuyện nổi gai ốc đó đi! Tay mày vừa run lên lẩy bẩy mà bảo vệ nổi ai!”
Nói rồi, Minh bỏ đi vào lớp. Vy vẫn đứng đó bĩu môi, nó đưa bàn tay lúc nãy đã nắm lấy tay cậu ấy lên nhìn ngắm, rồi lại thơ thẩn đưa bàn tay ấy cao lên qua đầu, soi nó dưới ánh nắng mặt trời. Bàn tay đặt dưới ánh sáng nhè nhẹ nên đỏ hồng cả lên, như có một mặt trời hồng hào khác đang trong tầm tay nó. Nó nhớ đến cảm giác gồ ghề và ấm áp ở bàn tay của mình lúc nãy, tay mình thì ra bé thật, chắc chỉ tầm phân nửa tay cậu ấy.
Cảm xúc lâng lâng đó rất lâu sau mới tan đi, và kéo nó về thực tại.
“Nhỏ Vy hết thuốc chữa rồi! Nặng lắm rồi!” Ngọc đang núp từ xa nhìn Vy lắc đầu cảm thán