Chương 13: Thấp thỏm kì lạ
Cậu ta vẫn đang sống một cuộc sống của mình rất đỗi bình dị, làm việc chăm chỉ và tan làm đúng giờ. Nhưng lại chưa bao giờ để tâm đến Vy, có thể để bước vào cuộc đời của Minh dường như là điều khó có thể tưởng tượng ngay lúc này.
Minh và Yến cũng vì vụ cãi cọ ở sân banh hôm trước mà đã giận nhau, lúc này đây trông Minh càng đơn độc hơn trong thế giới của mình. Nhưng cậu ta vẫn luôn tỏ ra chẳng mấy bận tâm, cậu ấy vẫn đi đi về về và làm những gì mà mình thích.
Vở bài tập ngày hôm đó của Vy tuy được giở ra trên bàn, nhưng lại cứ trống trơn không có một lời giải nào. Bởi, Vy đã bận suy nghĩ rất nhiều, liệu cảm xúc nó đang mang có phải là cảm giác rung động. Nó có thật sự thích Minh hay không? Và rung động là gì? Nó đọc rất nhiều lý thuyết giải thích cho cảm xúc ấy, nhưng chẳng tài nào hiểu được. Chỉ biết ánh mắt nó luôn dán ở Minh, lòng cứ gợn lên nhiều cảm giác bồn chồn, và một chút có lỗi.
Đúng lúc Minh vừa tan ca, cậu ta đang bước ra khỏi quán rất thoải mái. Vy lập tức đi theo, vì giờ đây ngoài bước theo sau cậu ta, thì nhỏ cũng chẳng biết nên làm gì.
Minh bước đi những bước chân rất dài, dẫn nó đi vào con đường rợp bóng mát rất xanh. Vy nhận ra ngay, đây là con đường đến sân banh hôm qua.
Cứ thế cả hai bước đi những bước chân dưới tán cây rì rào mát mẻ, hình như trời dần chuyển sang xuân rồi. Với nhiều người khác, mùa xuân luôn là khoảnh khắc đẹp nhất trong năm, là một mùa mới của một năm mới, khiến ai cũng háo hức chờ đón. Nhưng với Vy, đó là mùa thi cuối học kì và dưới bước chân rì rào lộng gió đó, nó không biết sắp tới sẽ tạm thời không còn được bước theo cậu ta trong bao lâu nữa.
Đang thẫn thờ suy nghĩ, Vy chợt thấy Minh bỗng dừng lại.
Minh cũng đã biết Vy đi theo nó từ lúc còn ở quán nhưng cố không quan tâm. Vy cũng dừng chân, nhỏ đã chuẩn bị cho một tâm thế để nghe cậu ta chửi. Nhưng cậu ta không quay đầu lại để mắng mỏ nhỏ, chỉ thấy gương mặt cậu ta ngước lên nhìn tán cây xanh rì đung đưa kia, gió thổi lướt qua tóc mái của cậu ấy, khiến nó phấp phới bay lên, lộ rõ vầng trán không còn nhăn nhó của mình.
Vy không nhìn theo hướng của Minh nhìn, nó chỉ dừng ánh mắt lại nơi đáy mắt của Minh. Câu hỏi nó thích điểm gì ở Minh hiện lên trong tâm trí của nó ngay lúc này. Hay là nó thích đôi mắt ánh nâu nhạt của Minh, đôi mắt ấy luôn linh động, có khi lại thờ ơ mang nét lười nhác và một chút buồn sầu ở đấy. Hay có khi lại bừng bừng đỏ rực, mang đầy nét uất ức và bất lực. Gần đây, nó lại nhìn thấy ánh mắt của cậu ta tràn trề vẻ mãn nguyện và năng lượng rực rỡ. Dù là cảm xúc gì thì đáy mắt nâu nhạt ấy cứ luôn tỏa sáng dưới ánh mắt trời kia.
Rời khỏi ánh mắt của Minh, Vy nhìn ngắm góc nghiêng của cậu ta. Dưới tán cây, nơi nắng chiếu xuống le lói, vẻ đẹp sáng ngời của Minh hiện lên rõ rệt hơn, thì ra cậu ta cũng khôi ngô như vậy. Vậy mà trước đó, Vy chưa từng để ý đến, chỉ nghe những lời bàn tán mà hình dung ra vẻ bề ngoài lấc cấc, láo toét và khó ưa. Hay khi có cảm tình với ai đó, thì người trước mắt có ra sao cũng hóa như chàng hoàng tử. Vy chợt cười khẩy, nếu ví Minh như hoàng tử thì chắc chắn nó chẳng có cửa nào làm công chúa, từ đầu chẳng có nàng công chúa nào lại đi hại hoàng tử của mình.
Minh vẫn ngước mặt lên cao ngắm nhìn xa xăm ở cái vòm lá đó, nơi có tia nắng mảnh mai rọi qua le lói, cậu ấy đã bất động thẫn thờ như vậy rất lâu.
Vy càng khó hiểu hơn, chỉ biết đứng đó nhìn cậu ta chờ đợi. Vết thương trên trán chưa lành của cậu ta lộ rõ ra khi tóc cậu ấy bay lên phấp phới mát mẻ, miếng băng cá nhân vì cơn gió mà cũng lung lay muốn bay đi. Vy đưa tay ra sau balo, tìm lại trong ngăn nhỏ của mình một bộ băng cá nhân mà nó đã mua từ lâu, hôm nay nó vẫn mang theo, nhưng không bao giờ biết mở lời đưa cho cậu ta thế nào.
Một lâu sau, trạng thái bất động như thế cũng biến mất. Minh tiếp tục bước đi và chuẩn bị để vào sân banh. Vy thì kiếm chỗ ngồi xem ở một góc rất khuất, nơi chỉ có một mình nó ngồi, phía dưới nó là một đám bạn nữ đang tụ tập ăn vặt và nói chuyện rơm rả.
Vy chẳng la lói cũng chẳng cổ vũ gây sự chú ý nữa. Đúng như Ngọc đã nói, nếu nó thật lòng thích Minh thì chỉ cần nó là chính mình, thành thật thể hiện sự chân thành của mình. Đôi khi, sự thật cũng có lúc gây ra tổn thương, nhưng sâu trong tận tâm khảm, con người vẫn luôn muốn chúng ta đối xử với nhau chân thực nhất có thể, để chẳng phải lo sợ sự dối trá.
“Aaaaaa!”
Vy bỗng giật mình khi nghe tiếng hét hồ hở của những bạn nữ hàng ghế phía dưới.
Có một bạn nam nổi bật nào đó vừa xuất hiện trên sân. Vy cũng đưa mắt theo tò mò.
“Đẹp trai quá!”
“Aaaa! Đẹp vậy ai chịu nổi.”
Vy cuối cùng cũng hiểu tại sao trận đấu hôm nay laij có rất nhiều bạn nữ đến xem, vì cái cậu trai vừa bước ra kia trông cực kì tuấn tú. Cậu ta không cao bằng Minh nhưng gương mặt chắc chắn sáng sủa hơn, lại còn vô cùng thư sinh khác xa với Minh. Đặc biệt, cậu ta luôn nở một nụ cười rất nhẹ đầy lịch sự, nó luôn trực ở trên khuôn mặt ấy bất cứ khi nào. Vy phải cảm thán ánh hào quang rực rỡ ấy, và nghĩ hôm nay cậu ấy sẽ làm lu mờ Minh.
“Nghe nói là em trai của Minh hả?”
“Nhưng đỉnh hơn Minh nhiều! Vừa đẹp trai vừa giỏi thể thao lại còn học rất giỏi nha! Đúng là ‘crush trong mơ’ mà!”
“Trận này cũng bao gây cấn nha, CLB của một trong hai mà không thắng trận này là bị loại thẳng!”
“Ôi! Tuyệt phẩm.”
“Tao không hiểu luật mấy nhưng trận này có nội dung đẹp, haha.”
“Tao mong Tuấn sẽ thắng quá!”
“Còn Minh sao bà?”
“Thôi Minh ngày nào chẳng ra đây đá banh, Tuấn thì chỉ có giải đấu mới xuất hiện như hôm nay thôi!”
Vy tập trung lắng nghe câu chuyện của bọn họ. Nó không ngờ hai người nổi bật nhất sân lại có quan hệ huyết thống, mà còn lại đấu với nhau, việc này không phải quá là trớ trêu sao.
Vy lập tức nhớ đến câu chuyện đã nghe từ bác Hậu, cậu ta và em trai mình từng đánh nhau lúc nhỏ và đó là lý do mà Minh đã chuyển ra ở một mình. Vy không hiểu đã có chuyện gì và ai đúng ai sai nhưng chắc chắn mối quan hệ giữa họ chẳng mấy tốt đẹp gì.
Nó tiếp tục nhớ lại đáy mắt khó hiểu thẫn thờ của Minh lúc nãy. Chắc chắn cậu ta đã cảm thấy rất tệ, và suy nghĩ cái gì đó rất lâu về trận đấu quan trọng này.
Tâm thế của Vy lúc này cũng trở nên vô cùng thấp thỏm, nó cứ lo lắng một cái gì đó không hiểu lý do, thậm chí còn chẳng biết đặt tên cho nỗi lo này là gì.
Hiệp 1 của trận đấu bắt đầu. Minh là tiền đạo chính của đội mình, còn cậu em trai kia thì là tiền vệ phía còn lại. Cứ mỗi khi Minh có banh nhiều bạn nữ lại hét lên nhưng là tiếng hét lo lắng và phản đối, rồi lại chuyển sang thở phào phấn khích khi banh bị cướp lại bởi cậu em trai kia.
Vy cảm thấy rất kì lạ, tại sao mọi người lại cứ phải đối xử với nhau bất công và lỗ mãn như vậy. Rõ ràng nếu làm vậy, Minh sẽ bị mất đi tinh thần chiến đấu, cậu ta tuy vẫn bình thản chạy đi chạy lại trên sân, nhưng nhìn kỹ thì cậu ấy đang vô cùng mệt mỏi và ròng rã mồ hôi.
Nó tập trung nhìn Minh chạy trên sân với trạng thái nhấp nhỏm hơn, tiếng hét gần bên tai nó càng khiến nó khó chịu hơn bao giờ hết. Đến khi đội bên Minh bị thủng lưới quả đầu tiên, tiếng gào thét ở đám đông đó càng làm nó đau đầu và bực dọc hơn.
Minh chỉ mệt mỏi nặng nề bước chân của mình hơn khi cố gắng tiếp tục chạy trên sân, cậu ta trông chẳng còn chút sức lực nào, nhiều cái thở dài cũng xuất hiện.
Mọi thứ khác thì cứ luôn náo nhiệt và tràn đầy phấn khởi ở khắp sân vận động ngày hôm đó, chỉ riêng đội của Minh và Vy là mang một vẻ trầm mặc trầm trọng. Tỷ số cứ thế tăng dần lên 2-0 cho đội cậu trai đang tươi tắn chạy dưới sân kia. Vy cũng chẳng biết làm gì hơn nữa, ngoài đứng đó nhìn Minh với cảm xúc thấp thỏm kì lạ.
Cuối hiệp 1, Minh cuối cùng cũng bị thay ra dự bị, chẳng ai quan tâm đến cậu ấy từ đầu. Chỉ Vy là luôn để ý đến cậu ta đang bước đi rất nhanh rời khỏi ‘cái địa ngục’ đó. Vy cũng không bận tâm xem tiếp trận bóng kia nữa, nó cũng rời đi theo Minh.
Nó chạy theo ra đến gần chỗ ngồi dự bị, nơi có Minh đang soạn đồ của mình và muốn bỏ đi về. Vy chỉ dám nhích những bước chân rất nhỏ đến gần, miệng muốn nói gì đó nhưng cũng không biết nói gì. Vẫn là đợi Minh phải nói, mở lời cho nó trước.
“Gì nữa? Mày muốn gì nữa! Cả ngày của tao chỉ có thế thôi! Đừng đi theo tao nữa! Làm ơn!”
Minh đeo balo lên vai rất nặng nhọc, vẻ mặt vô cùng mệt nhoài nói, mắt chẳng nhìn lấy Vy, giọng nói cũng chẳng cọc cằn, khó chịu. Chỉ thấy Minh đang rất mệt, như muốn sụp đổ và chỉ muốn kết thúc một ngày đầy chán nản này ở lại đây.
“Cậu khát nước không?” Vy hỏi đại một câu gì đó.
“Không!”
Nói rồi cậu ta bỏ đi một mạch rời khỏi đó, mặc cho trận đấu vẫn còn tiếp diễn. Vy đương nhiên chẳng bỏ cuộc ở đó, nó đi theo bước chân ấy, dù Minh chỉ là đi bộ rất nhanh, nhưng đối với Vy muốn đi theo kịp, phải chạy theo.
“À tôi có cái này đưa cho cậu!” Vy nhớ ra bộ băng cá nhân trong cặp.
Nhưng Minh vẫn bước đi rất nhanh, không để ý lời nhỏ đó nói nữa, bước chân càng lúc càng nhanh hơn.
Vy vừa chạy theo vừa lục balo tìm bộ băng cá nhân ấy, khiến nó rối rắm cả lên. Cũng chẳng thể tập trung cho bước chạy đàng hoàng của mình, nên nó vấp chân vào nhau rồi té nhào xuống đất, balo đang mở ra cũng theo quán tính đổ hết ra đất. Tập vở của nó rơi hết ra nền đất bẩn, mọi thứ vung vãi khắp nơi và chân nó thì bị trầy một mảng ở đầu gối.
Lúc này đây, Vy mới nghĩ đến bỏ cuộc. Nó thở dài rồi phủi bừa vết trầy. Lúc này, nó mới nhìn thấy bộ băng cá nhân vừa rơi ra khỏi balo đang nằm ngay trước mặt mình, có lẽ giờ người cần nó nhất lại chính là nhỏ thì đúng hơn.
Vy thẫn thờ đưa tay nhặt lại mấy quyển sách. Và chỉ dừng lại khi thấy đôi giày quen thuộc bỗng xuất hiện ở dưới tầm mắt nó. Nó ngước mắt nhìn vào người mang đôi giày màu nâu kia.
“Mày phiền phức thật đó!”
Vy nhìn vào đôi mắt khó chịu của cậu ta, nhưng hình như ở đáy mắt sâu kia là một nỗi buồn rất lớn vẫn còn đang ở lại.
Tại sao cậu ta không bỏ đi, tại sao cậu ta không dùng ánh mắt khinh thường trước đây để nhìn Vy nữa. Càng tự hỏi, Vy càng không hiểu, liệu nhịp tim mà Vy đang đập có phải là vì rung động hay không? Hay chỉ là vì sự kì lạ mà nó đang nhìn thấy khiến nó bất ngờ.
“Tôi xin lỗi! Nhưng tôi có thể giúp cậu một điều gì không? Chỉ một lần thôi cũng được!”
Minh vẫn im lặng và giữ nguyên ánh mắt đó nhìn Vy.
“À! Ngoại trừ việc cậu muốn tôi biến mất nha!”