Chương 12: Thẳng thắng và chân thành
Yến tự tin tuyên bố rằng tuy chưa trải qua mối tình nào, nhưng nó đủ trải qua hàng trăm bộ phim ngôn tình lãng mạn đến từ khắp châu lục. Nên nó đúc kết được rất nhiều chiêu thức. Yến đã hẹn Vy đến quán cà phê nhỏ thân quen để chuẩn bị rao giảng cho chiêu thứ hai.
Vy vì tan học sớm nên đã tranh thủ đến quán sớm hơn. Từ ngày nó tỏ tình công khai ở quán, danh tiếng của nó cũng nở rộ lên nhưng theo một cách tích cực. Ai cũng nhìn nó rồi mỉm cười tủm tỉm, đôi lúc lại có người đến động viên con bé cố lên, tất cả chỉ là ánh mắt ngưỡng mộ. Đôi khi việc dám công khai cảm xúc của mình cũng là một hành động hết sức đặc biệt.
Vy tính sẽ ngồi ở chỗ ngồi số 45 quá đỗi quen thuộc, nhưng lại bắt gặp một cô bạn hình như cũng ở trong CLB của Yến. Nó suy nghĩ một hồi rồi di chuyển đến chỗ của cô bạn ấy.
“Chào bà!” Vy ngại ngùng bắt chuyện.
“Hửm? Vy à? Ngồi đi bà.”
Cô bạn đó đang cặm cụi làm gì đó, nhưng khi nghe tiếng Vy cũng lên tiếng đáp lại.
Vy nhẹ nhàng rón rén kéo ghế ngồi xuống. Vì trên bàn của bạn ấy là một bức tranh phong cảnh cỡ hình chữ nhật lớn, và có vẻ bạn ấy đang tô màu cho nó.
“Tranh này bà vẽ à!” Vy hỏi ngay.
“Tôi vẽ xấu lắm! Này là tranh tô màu theo số, chỉ cần nhìn theo số rồi tô thôi!”
Bạn nữ ấy đáp, dù Vy đang cố nhớ tên bạn ấy nhưng vẫn không tài nào nhớ nổi, nó rất tệ trong khoảng nhớ tên ai đó nếu không sự muốn chú ý đến.
“À! Bà tô cũng đẹp quá ha.”
Tự dưng đến đoạn Vy không biết nói gì chỉ biết khen một cách đầy thảo mai.
“Tô vậy mà đẹp gì?” Cô bạn ấy nói.
Vy hơi nhạc nhiên, vì không ngờ cô bạn ấu thẳng thắng đến vậy. Vy chợt hối hận khi đã di chuyện đến đây, vì nó nhận ra hình như mình và cô bạn ấy không hợp nhau lắm.
“Tô chung không?” Bạn ấy vẫn điềm nhiên hỏi.
“Được không? Tôi không có khiếu lắm.” Vy rất muốn từ chối.
“Được, bà cứ tô theo số đánh sẵn đi là được hết á!”
Cô bạn ấy tự nhiên lôi ra thêm một cây cọ đưa cho Vy.
Chẳng có cách từ chối nào lịch sự hơn nên Vy đành nhận lấy, rồi tô theo số đánh sẵn.
“Tôi thích học vẽ nhưng không biết vẽ! Nhiều khi thấy người ta vẽ đẹp cũng ham nhưng mà ngộ là tôi không có hoa tay!”
Vì không khí quá im lặng giữa họ nên cô bạn ấy lên tiếng nói.
“Nhưng mà nếu bà cố gắng học vẽ thì cũng sẽ vẽ tốt lên thôi!”
Vy không quá am hiểu hội họa nên chỉ lên tiếng nói theo cách nghĩ của mình một cách xởi lởi.
“Vô vọng thôi! Tôi đã từng đi học vẽ rồi, thầy bảo tôi là không có khiếu, đường nét của tôi thì cứng đờ không thẩm được hội họa, nên tôi bỏ học sau nửa tháng.” Cô bạn ấy tạm dừng tay rồi nói trong bất lực.
Vy im lặng không biết nói gì vì nó không hiểu chút gì về cái môn mà nó chưa bao giờ quan tâm.
“Chán thật! Nó không giống như học hành ha! Chỉ cần cố gắng là học được, không cần năng khiếu gì!”
Vy nghe thế cũng ậm ừ nghĩ liệu nó có năng khiếu học hành không? Nó nhớ đến thành tích của mình rồi tự ngẫm hay là nó chỉ đang cố gắng hết mình mới học tốt đến vậy.
“Mày là làm biếng học nên mới thích mỹ thuật cho nhàn chứ gì! Bày đặt văn vở.”
Giọng Yến vang vang sau lưng khiến nó bừng tỉnh khỏi mớ suy nghĩ lùng bùng của mình.
“Mày thì biết gì về ước mơ của tao.”
“Thôi thôi! Mày cúp học hồi chiều để ngồi tô mấy tranh này đúng không?”
Yến kéo ghế lên giọng nói, trông Yến chẳng khác nào đang càm ràm con cái của mình.
“Đâu! Tao bị sốt, nên xin nghỉ mà.”
“Mày khỏi! Sốt mà ngồi đây tô tranh mấy tiếng liền, tao nhìn cái tranh của mày là thấy mày tô lâu rồi đó!” Yến tiếp tục càm ràm với đứa con nuôi của mình.
“Ui ui cái lưng của tôi! Đang mệt trong người lắm này, đừng càm ràm nữa mà.”
Cô bạn đó ôm lưng than vãn, mặt đầy vẻ thống khổ.
Yến liếc mắt nhìn bộ dạng già nua của cô bạn đó, trong khi nhỏ ấy chỉ mới 17 tuổi đầu mà trông như 71 tuổi.
“Con này nó có sở thích lạ lắm! Ngồi tô mấy cái tranh này suốt mấy tiếng liền. Đời đang phơi phới tự nhiên đâm đầu vào cho tê chân mỏi gối! Trông nó thế thôi chứ cột sống của nó không ổn đâu!”
“Haiz! Đúng là tuổi trẻ nông cạn, làm sao hiểu được cái gọi là đam mê.”
Nói rồi, cô bạn đó bĩu môi mặc kệ sự đời mà tiếp tục với cái đam mê bất tận của mình.
Yến lúc này mới thôi tập trung vào cô bạn kia mà quay sang kéo Vy sang hỏi ngay.
“Tôi nghĩ được chiêu thức thứ 2 rồi nè..”
Nhưng chưa để Yến kịp nói hết đã bị cô bạn tưởng chừng đã yên vị kia chen vào cướp lời.
“Mày khỏi! Chiêu thức rườm rà, cái mình cần là phải tấn công trực diện hơn!”
“Mày thì biết gì? Nó đã tỏ tình rồi.” Yến bực bội đáp trả.
“Thì phải tấn công trực diện hơn nữa, chứ cứ dùng chiêu thức dầm dề của mày không bao giờ tán đổ được thằng Minh đâu!”
Vì chuyện Vy thích Minh thì ai cũng đã biết nên họ cứ rơm rả lên, mỗi người nhiều ý để giúp Vy thành công chiếm trọn tình yêu đời mình.
“Đâu cách của mày sao?”
“Để tao!”
Vy ngơ ngác nhìn bọn họ rơm rả còn hơn cả mình. Đôi khi nó quên mất là bản than mình đang tán tỉnh hay là cả nhóm người ấy tán tỉnh Minh.
Cuối cùng, Vy một con nhỏ ngây thơ không biết gì cũng phải im lặng để hai quân sư tình yêu của mình dắt đi đâu đó.
–
Một hồi đi bộ, họ cũng đã đến một sân vận động lớn ở khu phố.
Trong sân có rất nhiều người chạy tới chạy lui theo một trái bóng nhỏ xíu. Người thì đầy lấm bẩn và mồ hôi thì đổ như tắm.
Vy cảm thấy hơi e dè bởi rất sợ đứng gần nhưng con người như thế. Thử tưởng tượng với dáng người nhỏ bé của nó bị một lực chạy như trâu kia va phải, thì chắc con Vy đăng xuất luôn khỏi cứu.
Cô bạn kia sau khi dẫn đến đây cũng khoanh tay tự hào.
“Đấy! Thấy gì không?”
Tay cô bạn ấy chỉ xuống sân banh. Nơi có bóng dáng nổi bật cao ráo và hăng say với trái banh nhất.
“Thằng Minh đá banh!” Yến lạnh lùng đáp.
Vy thì càng ngắm nhìn cậu ta càng cảm nhận thấy sự hạnh phúc rạng rỡ hiện lên ở gương mặt ấy. Minh khác xa với dáng vẻ vốn rất mệt nhoài, lười nhác và bất cần trước mọi thứ. Nhưng lại rực rỡ tỏa sáng ở nơi cậu đang đứng, cậu chạy những bước chân không hề sợ sệt và mạnh mẽ như một võ sĩ. Lần đầu tiên Vy biết rằng thì ra Minh cẫn tỏa sáng rất rạng ngời ở nơi mà cậu ấy thuộc về.
“Rồi đứng thẫn thờ ở đó! Bà thấy đám con gái đang ngồi coi kia không? Chúng nó đang tia trai đó! Rồi tụi nó sẽ tặng mấy chai nước cho chàng trai mà chúng nó thích. Lau mồ hôi và dán băng cá nhân khi cậu ta bị thương. Bùm! Thế là tình yêu bắt đầu” Gia sư tình yêu mới lên tiếng giải thích rất cặn kẽ quy trình kết đôi ở nơi đây cho Vy nghe.
“Chắc dễ!” Gia sư Yến phàn nàn.
“Mấy đôi thành ở đây rồi đó! Tất cả là nhờ cách này. Thử đi rồi biết!”
“Ừ để rồi coi!”
Yến khoanh tay thách thức. Hình như một cuộc chiến vừa bắt đầu từ giây phút đó. Giống như hai người giáo viên luôn tự nhận bản thân mình giỏi hơn người còn lại.
Vy hết nhìn qua cô bạn mới đó lại quay sang nhìn Yến. Nó hoang mang tột độ vì hình như nó đang là con mồi bé nhỏ giữa hai người họ.
–
“Minh! Cố.. cố.. lên!” Vy hét lớn nhưng với một cách đầy ngại ngùng.
Một vài bạn nữ gần đó cũng vì tiếng hét đó mà quay lại nhìn con Vy đầy kinh ngạc. Hai bên của Vy là hai người bạn đang tỏ ra một khí cốt đầy quyền uy.
“Đúng! Khẳng khái lên nào bạn ơi! Tình cảm vào.”
Cô bạn mới kia thì đang thảnh thơi ngồi gác chân, nhìn cô học trò bé nhỏ của mình thực hành bài học đầu tiên trong giáo án của mình.
“Minh à! Cố lên! Tiêu diệt đối phương đi!”
Vy tiếp tục hết sức hét mạnh công thức của cô bạn ấy lên. Mặt nó đỏ lên tía tái vì lần đầu tiên phải làm những thứ xấu hổ cực kì này.
“Tốt!”
Cô bạn ấy mãn nguyện vỗ tay. Còn Yến thì bĩu môi như không chấp nhận nỗi cách thức tán tỉnh mất mặt này.
Minh ở dưới sân còn thảm hơn. Cậu ta đã cố tình phớt lờ sau tiếng gọi đầu tiên. Nhưng cứ mỗi lúc đang định đá dứt điểm thì bị tiếng gọi làm cho giật mình, sút hỏng không biết bao nhiêu trái.
Cậu ta cũng chỉ biết thở dài vì sự tức điên nó đã lên tới não. Bọn trên sân thì cứ cười đùa nhìn thằng Minh làm nó cũng chẳng biết đội bao nhiêu cái quần cho đủ.
“Minh!”
Nhưng tiếng gọi tên nó vẫn rất lớn đang vang đều lên khiến nó không thể nào sút bóng nổi.
Sức chịu đựng của con người là có giới hạn. Nên năm phút sau, cậu ta xin thay người ngay.
Vừa bước ra khỏi sân, chẳng để Vy kịp lấy nước rồi đi tới đưa cho, thì Minh đã chủ động đi tới rất khẳng khái.
“Điên à! La lói cái gì vậy?” Minh nhăn mặt xả tức ngay khi đối mặt với Vy.
“Tôi chỉ muốn cổ vũ cậu..”
“Mày bị điên à!” Minh càng bực bội khi nghe lời giải thích đó.
Cô bạn xúi Vy làm việc đó sau khi thấy Minh bực dọc đi tới cũng nhanh chân chuồn ra sau lưng Yến. Riêng Yến phải đứng ra bảo vệ lại ‘học trò’ của họ.
“Người ta chỉ muốn cổ vũ mày thôi, mắc gì nổi quạu! Có mày mới điên!”
“Cổ vũ? Tao mượn tụi bây à? Càng la hét ở đây tao càng không thể nào tập trung được!”
“Vy thích mày nên mới cổ vũ thôi chứ chẳng ai mượn, mày khó chịu như vậy là ý gì?”
Cuộc đối thoại giữa họ càng ngày càng gay gắt hơn. Khiến cho cả thằng Minh lẫn Yến càng không thể kiểm soát lời nói của mình được nữa mà chỉ chăm chăm xả cơn tức.
“Tao lại nhờ nó thích tao à! Tao không thích nó! Tránh xa tao ra là ý tao muốn được chưa! Phiền phức.”
“Mày đừng có mà quá đáng! Chuyện đã qua, Vy cũng đã nói rõ mọi chuyện là hiểu lầm mà mày vẫn thù dai như thằng đần vậy hả?”
Yến bực tức la lớn. Vy càng nghe càng cảm thấy khó xử, nó như mắc kẹt giữa hai người họ không thể lên tiếng. Họ thì chăm chăm xả cơn tức và người chịu tổn thương hình như chỉ có mình Vy.
“Tao vẫn có quyền từ chối! Tại sao tao phải đáp trả lại thứ mà tao ghét nhất hả!” Minh vẫn tàn nhẫn nói.
“Tao hết nói nỗi! Tao không hiểu sao mày lại thích nổi cái thằng xấu xa như vậy! Nếu như để ghép mày với cái thằng này thì tao xin từ chối.”
Lần đầu tiên Vy thấy Yến nóng giận đến như vậy. Yến nói dứt câu xong, cũng bực dọc bỏ đi và để mặc Vy và cô bạn kia đứng lại với Minh.
“Mày nữa! Tao không thích mày! Dừng hết mấy cái trò vô tri đó lại đi! Đừng để tao bực.”
–
Vy bước đi với bước chân nặng nề cùng với cô bạn kia. Lòng nó buồn so một cách khó tả. Vẻ mặt thất thần đi như một người mất hồn.
“Bà khó chịu hả?” Cô bạn kia hỏi.
“Không! Tôi không khó chịu với bà đâu!”
Vy lập tức nhận ra cảm xúc của mình đang thể hiện rất rõ trên khuôn mặt, nên thu lại ngay tức thì.
“Ừm, đương nhiên rồi, tôi có làm gì sai đâu mà bà khó chịu tôi chứ! Tôi hỏi là bà khó chịu với Minh hả?”
Vy càng lúc càng đánh giá cô bạn ấy quá là kì lạ. Nhỏ vẫn tỉnh rụi tự tin với chính bản thân của mình.
“À, có một chút!” Vy thừa nhận.
“Nói thật! Tôi sợ cái thằng đó lắm, cái miệng nó thúi kinh khủng! Bà thích thằng đó cũng hay!”
Cô bạn ấy luôn thoải mái kể hết những cảm xúc thật của mình ra mà chẳng cần biết đó là lần đầu tiên nó đi riêng với Vy.
“Ừm nhưng những gì cậu ta nói chỉ hơi khó nghe thôi, chứ không gây hại đến cuộc đời ai mà.” Vy cúi mặt nói.
“Thế á! Vậy là bà nặng lắm rồi!”
“Cái gì nặng?”
“Nặng tình!”
“Làm gì đến mức đó, nó chỉ ở mức bình thường thôi!”
“Thôi đừng buồn! Đi tô tranh với tôi không?”
Vy suy nghĩ một hồi trước câu mời đó, nó cũng không thích phải làm mấy việc vô nghĩa giết thời gian đó. Lại khiến cột sống đau chết đi được, nên càng khiến nó muốn từ chối hơn.
“Chắc mình về luôn cũng trễ rồi!”
“Thế à! Tiếc nhỉ?”
Cả hai lặng lẽ bước đi trong im lặng vì hình như cũng không có gì để nói nữa.
“Hay bà chê làm mấy cái đó tốn thời gian!”
Cô bạn đó vẫn là quá thẳng thắng nói trúng suy nghĩ của Vy mà không e dè.
“Đâu có.”
“Sạo!”
–
Vậy là để chứng minh mình không sạo. Vy phải ngồi cùng cô bạn ấy tô tranh. Họ im lặng đến mức ngượng nghịu, chỉ tập trung tô tranh cho đến hai giờ đồng hồ sau.
Hai tay của Vy tê cứng, mắt nó vì phải tập trung số thứ tự tô cho đúng cũng mỏi đến mức hoa cả mắt. Nó ê ẩm người còn mệt hơn phải ngồi làm bài tập bốn tiếng liền. Lần đầu nó trải qua một công việc hết sức giết thời gian này lại còn giết luôn cơ thể của mình.
Chỉ thấy gương mặt cô bạn ấy rạng rỡ vô cùng khi hoàn thành bức tranh sớm hơn dự định. Những nụ cười hạnh phúc với điều mà mình muốn làm luôn đẹp đến mức như tỏa ra một vầng sáng. Đúng là con người chỉ muốn làm những gì mình thích thôi. Rồi nó tự nghĩ mình có tỏa sáng khi ngồi học không? Liệu nó có từng cười đẹp như thế khi giải một bài tập khó không?
“Bà tên gì vậy?”
Vy cuối cùng cũng mạnh dạn hỏi. Một câu hỏi mà nó rất muốn hỏi nhưng lại sợ chẳng ý tứ khiến người ta tổn thương. Nhưng sau cùng nó lại nghĩ càng giấu trong lòng như thế còn khiến người ta tổn thương hơn.
“Quá trời! Tôi học chung lớp với bà đó bà nội!”
Cô bạn ấy thở dài thất vọng nhưng hình như cũng đã quen với cảnh tượng này.
“Hả? Làm gì có!”
“Tôi ngồi bàn cuối, đội sổ và thường nghỉ học. Còn bà ngồi bàn đầu, quen biết với những đứa học giỏi và không quan tâm gì hết đúng không?”
“Bảo Ngọc? Cái bạn thường xuyên vắng trong lớp hả?”
“Đúng! Hình như tên tôi luôn được ghi trên bảng mà! Bà phải nhớ chứ?”
Vy nhớ ra đã đọc rất nhiều cái tên ấy trên bảng ‘vàng’ nhưng lại chưa một lần nhìn mặt cậu ấy là ai. Nào ngờ cậu ta đã ở chung CLB mấy ngày qua và còn đi chung với nhau cả buổi chiều hôm nay, nhưng lại chẳng nhận ra cậu ta ở cùng lớp mình.
Vy nghĩ lại bản thân mình hình như mình chẳng nhớ nổi mặt những đứa bạn cùng lớp đội sổ. Vì nó luôn nghĩ bọn họ cũng không đáng để tâm để làm gì. Những lúc kiếm nhóm để làm bài, người nó luôn hướng tới là những người xếp hạng cao ở lớp.
Nhưng kì lạ thay những người bạn đội sổ như Ngọc hay Minh, khi tiếp xúc vẫn luôn để lại cho nó rất nhiều ấn tượng. Người mang lại cho nó những cảm xúc ngạc nhiên mà nó chưa bao giờ nghĩ: Sao trên đời lại có người có thể làm được những việc như vậy?
“Vy? Tôi nói thật nhé!” Cô bạn Ngọc ấy bỗng dưng nghiêm túc nói.
“Bà khá là ích kỉ trong mắt tôi!”
Vy vô cùng ngạc nhiên khi nghe một lời quá đỗi thật lòng đó. Nó hơi sượng khi lần đầu tiên nghe lời chê bai trực tiếp từ một người mà nó chỉ mới nói chuyện với nhau cách đây vài tiếng.
“Bà học giỏi thật! Nhưng hình như bà chỉ làm những gì có lợi cho bản thân mình thôi! Nhiều lúc trong lớp, tôi thấy bà hơi chảnh chọe nữa!”
Vy vẫn im lặng lắng nghe những lời nhận xét về mình. Nó không nghĩ tất cả những gì nó vô tình làm đều mang đến cảm giác như vậy. Có thể nó bây giờ mới nhận ra bản thân mình trong mắt nhiều người khác lại tồi tệ đến vậy, hoặc chính bản thân nó tệ thật.
“Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của tôi khi chưa tiếp xúc với bà thôi, giờ mới thấy bà ngây thơ thật!”
Vy tiếp tục khó hiểu vì không biết cô bạn ấy là đang chê hay là đang khen nữa.
“Tôi từng nghĩ bà sẽ không bao giờ bắt chuyện với tôi như hôm nay đâu.”
Vy vẫn im lặng nhìn rất lâu vào Ngọc. Đúng là nó chưa từng nghĩ sẽ nói chuyện với nhỏ ấy. Nhưng có vẻ nó đã thay đổi rất nhiều rồi.
“Tôi cũng vậy! Nhưng mà bà có khó chịu với tôi không?”
“Không!” Ngọc cười rất vui khi lắc đầu phản bác.
“Vậy tôi có được phép làm bạn với bà không?”
“Cái miệng tôi hơi vô duyên chứ cái tính tôi lành! Nếu bà không chê thì làm bạn luôn chứ ngại gì!”
Vy thích thú cười xòa. Chưa từng có ai tự nhận mình vô duyên và cũng chưa ai nhận bản thân mình tốt tính như vậy.
Vy chưa bao giờ có thể tưởng tượng được cảnh tượng này sẽ xảy ra. Vy ngồi cười rất thoải mái cùng cô bạn chỉ vừa mới quen đây, dù trước đây nó luôn sợ sệt và hoài nghi với mọi thứ trước khi gặp gỡ với ai đó. Vậy mà giờ đây, nó lại ngồi đây làm những chuyện rất vô bổ và kết bạn một cách tùy tiện như thế. Đến bản thân của nó cũng không tìm được một điểm tương đồng nào giữa nó và cô bạn kia, nhưng đôi khi sự đối lập là thứ kết nối họ một cách vô cùng đồng điệu.
“Mà nè! Theo tôi hóng được thì bà trước đó đã nói dối để Minh bị đuổi à? Sau đó tự dưng lại tỏ tình với cậu ta? Chuyện đó là thật à?”
Ngọc cất nụ cười để hỏi một câu hỏi riêng tư mà nó cho là hơi vô duyên. Tuy nhiên bản thân nó cũng quên rằng là nó vừa mới tuyên bố bản thân nó đã vốn như vậy.
“Tôi cũng không rõ nữa? Tôi không hiểu cảm xúc của mình lắm! Tôi không biết mình đối với cậu ấy là cảm xúc gì?”
Vy thừa nhận nói ra sự thật trong lòng nó. Lần đầu tiên, nó không một chút ngần ngại gì mà thẳng thẳng nói ra cảm xúc rắc rối riêng tư của mình cho một người bạn vừa mới gặp.
“Ca này khó à nha!”
Ngọc gãi cằm suy nghĩ. Theo kinh nghiệm đọc truyện đam mỹ ba năm của nó, thì nó cũng không lý giải được tình huống này. Dù gì nó đọc truyện chỉ vì muốn ngắm trai trong truyện, chứ chả khi nào nó quan tâm đến cái gọi là tâm lý nhân vật đâu. Thế nên nó lắc đầu từ bỏ việc giúp Vy trả lời câu hỏi khó đó.
“Tôi chỉ muốn dù tôi và Minh không phải là mối quan hệ yêu đương hay gì cũng được. Chỉ cần giữa tôi và cậu ấy có thể tốt hơn mối quan hệ bây giờ là được.” Vy thành thật nói ra nguyện vọng của mình.
“Tôi nghĩ bà nên là chính mình thôi, đừng gượng ép làm gì khi không xác định rõ tình cảm của mình. Đôi khi sự chân thật diễn ra tự nhiên sẽ trả lời cho câu hỏi của bà!”
Vy ngẫm nghĩ một hồi rất lâu, mắt nó nhìn vào bức tranh tô màu mà bản thân vừa bỏ ra hai tiếng để hoàn thành kia. Nó vừa làm một thứ kì lạ như thế đấy, dù trong đầu chưa từng nghĩ sẽ làm. Rồi lại nghĩ có thể sự ngẫu nhiên của cuộc đời rồi sẽ lại đến, ngẫu hứng cho tất cả mọi người gặp nhau và hàn gắn một cách chân thành. Đôi khi là như vậy đấy.
“Ôi chao! Tự nhiên thấy bản thân thâm thúy ghê! Bà thấy tôi hợp làm bác sĩ tâm lý không?”
“Ngành đó phải học rất nhiều lý thuyết đó nha!”
“Thôi khỏi! Sau này tôi làm họa sĩ cũng được.”
Nụ cười của buổi chiều hôm đó cất lên không thành tiếng, nó nhẹ nhàng nhưng chứa đầy sự thẳng thắng và chân thành. Cảm giác như một tia nắng dịu nhẹ ấm áp của mùa xuân vào buổi sáng tinh khôi, rực rỡ trong lành và thoáng mát một cách ngọt dịu.