Chương 2 - Chương 1-2
Chủ nhiệm lớp chỉ Cố Dã đến chỗ trống bên cạnh Lâm Tranh, “Em ngồi ở đó đi, đồng phục với sách giáo khoa có thể chưa có, để ngày mai lớp trưởng đi Phòng Giáo Vụ nhận rồi đưa cho em”.
Ngay sau đó, Lâm Tranh đang cúi đầu xem sách liền thấy bạn học mới đi đến chỗ mình và ngồi xuống.
Cậu ấy để cặp sách trên bàn học, dựa người vào cái bàn phía sau, quay mặt nhìn qua Lâm Tranh.
Nhìn không thấy rõ mặt, chỉ có thể thấy được sườn mặt, tóc cột kiểu đuôi ngựa, từ cổ cho đến lỗ tai và cả gương mặt đều trắng nõn sạch sẽ, hàng lông mi dài khẽ rung nhẹ.
Từ đầu đến cuối, ánh mắt cô không hề rời khỏi cuốn sách trước mặt, như là đối với người bạn ngồi cùng bàn mới này không chút hứng thú.
Cố Dã tức giận cười khẩy, có chút không hài lòng khi bị bỏ qua.
Cậu khẽ gọi: “Này, bạn cùng bàn, cậu tên gì?”.
Tay cầm bút của cô khựng lại, quay đầu qua nhìn Cố Dã.
Lịch sự trả lời: “Xin chào, tớ tên là Lâm Tranh”.
Thấy cậu ta còn đang nhìn mình, Lâm Tranh đành phải không ngừng suy nghĩ trong đầu nên nói gì nữa..
Cuối cùng cất tiếng nói: “Là bạn cùng bàn của cậu”.
* * *
Bầu không khí vốn đã khó xử, bỗng trở nên lạnh hơn như mới được bỏ thêm một khối băng vào.
Khi Lâm Tranh nói chuyện, Cố Dã thực sự sững sờ trong vài giây.
Giọng nói này thực sự dễ nghe, ngọt ngào và mềm mại, cậu không biết nên dùng từ gì để diễn tả.
Không phải là giọng điệu ngọt ngào mà các nữ sinh cố ý giả giọng để trở nên mềm mại, mà giống như là giọng nói trời sinh của cô vậy. Cho nên nghe rất thoải mái.
Chỉ là lời nói của cô bạn xinh đẹp này nghe có vẻ không được thông minh cho lắm, kết hợp với thái độ vừa rồi của Lâm Tranh đối với cậu ta. Cậu ta đã hiểu. Cô ấy rõ ràng là không muốn nói chuyện với cậu, cậu không vui cau mày. Lúc này Lâm Tranh đã quay đầu lại, cô đã đọc xong một trang sách và lật sang trang tiếp theo.
Cố Dã không nói gì nữa. Đây là lần đầu tiên một người kiêu ngạo như cậu chịu thất bại như vậy, tâm trạng cậu không được tốt.
Sau khi tiết học đầu tiên kết thúc, lớp trưởng Chung Tử Khiết đến gặp Cố Dã và nói:
“Xin chào Cố Dã, tớ là Chung Tử Khiết, lớp trưởng của lớp 18, vì vậy nếu cậu có bất kỳ vấn đề gì có thể tìm mình”.
Ánh mắt của nữ sinh này vẫn không rời đi kể từ khi nói chuyện với cậu, giọng điệu nhẹ nhàng, thái độ hoàn toàn trái ngược với thái độ có lệ của bạn cùng bàn bên cạnh.
Cố Dã nghĩ như vậy, sau đó liếc mắt nhìn Lâm Tranh, cô đang vặn nắp chai nước và im lặng uống, môi cô lập tức ẩm ướt, ánh mắt dường như không có tiêu điểm nhìn thẳng về phía trước. Không nói lời nào, cũng không cười. Ngồi sát vách tường, không có cảm giác tồn tại, bầu không khí ồn ào sau giờ tan học dường như không ảnh hưởng gì đến cô ấy.
Cậu gật đầu, cười với nữ sinh trước mặt: “Ừ”.
Rõ ràng chỉ là một câu trả lời rất lịch sự và bình thường, nhưng nữ sinh trước mặt lại như nhận được một phần thưởng nào đó, nụ cười trên mặt cô ấy càng sâu thêm.
Chung Tử Khiết: “Ừ! Từ nay về sau chúng ta sẽ học cùng một lớp, cậu cứ tự nhiên”.
Sau khi Chung Tử Khiết rời đi, khoé miệng Cố Dã lập tức hạ xuống, cậu không có hứng thú mà nằm xuống bàn.
Hướng Sở lần này ngủ một giấc rất sâu, mãi đến khi tiếng chuông vào tiết thứ hai vang lên, cậu ta mới mơ hồ ngồi dậy, trên mặt còn có dấu vết hồng hồng.
Thấy đã có người ngồi bên cạnh Lâm Tranh, Hướng Sở lập tức hứng thú và vỗ vai Cố Dã.
“Này người anh em, xin chào”.
Hướng Sở cảm thấy mỗi ngày đi học đều sắp phát bệnh tới nơi. Vốn dĩ, cậu còn cho rằng nó sẽ rất vui. Nhưng trên thực tế, nó vô cùng nhàn chán, cậu thề rằng chưa bao giờ đến một ngôi trường nhàm chán như vậy. Hai người ngồi phía trước cậu chẳng có ai thú vị cả. Thật vất vả mới tiễn đi một người, thì lại có thêm người mới đến. Mong rằng cậu ấy sẽ là một người thú vị.
Cố Dã ý thức được cậu ta đang gọi mình, quay đầu đáp: “Ai là anh em của cậu?”.
Hướng Sở không để ý đến ngữ khí không tốt của cậu, vẫn cười rạng rỡ: “Cậu đó, từ nay về sau chúng ta sẽ là quan hệ người ngồi trước và người ngồi sau, quan hệ như vậy còn chưa thân thiết sao?”
Cố Dã giơ ngón tay cái lên, ánh sáng chói mắt chiếu vào khiến cậu phải nheo mắt lại mới thấy được: “Đúng thật là rất thân thiết”.
– _
Chiều nay lớp 18 có tiết học thể dục. Thể dục cao trung không có huấn luyện cụ thể, về cơ bản đều là tự do hoạt động.
Truyện đề cử: Bình Giấm Nhỏ
Cố Dã tính cách hòa đồng, hoạt động nào cũng có thể chơi, nên không xảy ra tình huống không thể thích ứng với lớp học mới. Chưa được bao lâu liền có thể gia nhập với nhóm nam sinh đang chơi bóng rổ.
Lâm Tranh và bạn thân Đặng Vi ngồi ở bàn trên rủ nhau cùng đi dạo trên sân thể dục.
Hai người trước đó đến quầy bán đồ ăn vặt mua hai hộp kem, vừa đi vừa ăn, chậm rãi đi về hướng sân thể dục.
Đặng Vi thực ra so với Lâm Tranh nhỏ hơn một tháng, nhưng tính cách lại cực kỳ chín chắn, giống như là đã nhìn thấu cuộc đời. Thế nên không thể nói chuyện được với các bạn học khác trong lớp. Ngược lại cùng với Lâm Tranh, một người ít nói, lại trở thành bạn tốt với nhau.
Gần đến sân vận động, Đặng Vi nhìn đám nam sinh chơi bóng rổ trên sân bóng rổ nói: “Nhìn kìa! Bạn cùng bàn mới của cậu, vừa mới đến nửa ngày, đã có thể chơi chung một chỗ với đám nam sinh lớp mình rồi”.