Chương 8
Ông làm việc tại đồn công an Vĩnh An đã gần mười lăm năm, từ một chàng thanh niên tràn trề nhiệt huyết giờ đây trở thành một lão cảnh sát già nua lầm lì. Đây cũng không phải là lần đầu tiên ông xử lí một vụ án xâm hại tình dục trẻ em.
Chốn Vĩnh An này che giấu biết bao nhiêu chuyện bẩn thỉu, phần lớn đám nhỏ đều thoải mái tự nhiên lớn lên, tỉ lệ bị biến thái quấy rầy chẳng hề nhỏ. Nhưng bọn chúng không hiểu chuyện, cha mẹ lại không để ý lắm nên số người thật sự đến đồn cảnh sát ồn ào đòi kiện nào có nhiều. Trong những án kiện ấy, người bị hại cũng rất khó có thể giành được kết quả mĩ mãn.
Lâu dần, người dân nơi đây càng sẵn lòng dùng cách thức nguyên sơ nhất để đi kết ân kết oán.
Vĩnh An là một địa phương phức tạp, có đôi khi pháp luật cũng chẳng thể tiếp cận hết mọi ngóc ngách của xã hội. Tại Vĩnh An, lén lút trả thù là chuyện rất đỗi bình thường. Chỉ cần không cướp đi mạng người, lực lượng cảnh sát phụ trách sẽ thường không tìm ra được chứng cứ.
Chuyện của Thịnh Lãng là vụ án có kết quả lí tưởng và thỏa mãn nhất trong tất cả các sự vụ liên quan mà Trương Mậu Minh đã xử lí.
Ban đầu Mã Phúc Sinh còn cự tuyệt, không thừa nhận tội ác của bản thân, chỉ nói rằng Thịnh Lãng hiểu lầm ý tốt của y, muốn tìm Thịnh Quảng Toàn để làm chứng cho mình. Nhưng Thịnh Quảng Toàn đã chuồn mất! Ông ta đem theo toàn bộ của để dành, cho người khác thuê lại nhà trọ. Lão Mã chân trước vừa đem Thịnh Lãng đi, Thịnh Quảng Toàn chân sau đã tới thẳng ga xe lửa, đến giờ tung tích vẫn chưa rõ.
Mà đứa bé Thịnh Lãng này, tuy tuổi còn nhỏ nhưng ra tay thật tàn nhẫn. Một dao cuối cùng kia thẳng thắn dứt khoát như triệt sạch đường sinh con của người ta, quả thực không giống việc một đứa trẻ mười ba tuổi có thể làm được. Theo lời bác sĩ, lão Mã có bị một nhát này phế bỏ hay không thì còn phụ thuộc vào khả năng hồi phục và may mắn trong tương lai.
Sau khi tỉnh lại trong bệnh viện, tên súc vật Mã Phúc Sinh liên tiếp bị tin dữ đả kích đến độ sụp đổ ngay tại chỗ. Hòng kéo Thịnh Quảng Toàn xuống nước cùng, y khai hết toàn bộ âm mưu dùng con cái gán nợ của hai người.
Trương Mậu Minh vừa gõ bàn phím vừa xuýt xoa không thôi.
Đây chắc chắn chẳng phải là lần đầu tiên họ Mã làm ra chuyện này, nhưng hẳn cũng là lần duy nhất y phải chịu án phạt. Y không gây tổn thương gì nhiều nhặn cho Thịnh Lãng nên có lẽ sẽ không bị xử nặng, ấy vậy Thịnh Lãng đã kịp phế bỏ tên súc sinh này, xem như giúp trời ra tay trừng trị y.
“Chú Trương ơi,” Lâm Tri Hạ thu ô lại, đi vào đồn công an, “Cháu nhặt được một xấp tiền.”
Đám trẻ ở Vĩnh An dù có nhặt được tiền cũng sẽ giữ rịt ở trong túi, mấy ai đem giao cho chú cảnh sát như thế này đâu?
Trương Mậu Minh bật cười, hiểu ngay đứa nhỏ này là đang đến tìm ông hỏi thăm tin tức.
“Sao, cậu bạn họ Thịnh của cháu lại gây sự à?”
Lâm Tri Hạ lắc đầu: “Anh ta không phải bạn của cháu. Cháu thấy việc nghĩa nên hăng hái làm thôi.”
Đứa nhỏ quy củ ngồi xuống bàn làm việc, khuôn mặt bé nhỏ, sạch sẽ và thanh tú nom vừa ngoan ngoãn vừa yếu ớt, nhìn thế nào cũng không giống như vừa dùng nã cao su bắn cho Mã Phúc Sinh đến đầy đầu máu tươi.
Đóa sen mọc lên từ nơi bùn đất này không chỉ trắng muốt xinh đẹp mà cả người còn phủ đầy gai nhọn.
“Chú,” Lâm Tri Hạ hỏi, “Nãy giờ cháu lo lắm, nếu cháu đả thương tên đàn ông kia thì cũng phải chịu hình phạt sao ạ?”
“Chuyện này không thể vơ đũa cả nắm được.” Trương Mậu Minh cười đáp, “Phải xem mức độ nghiêm trọng của sự việc đã. Lấy ví dụ như cậu bạn tên Thịnh Lãng kia của cháu chẳng hạn. Nhóc ấy tuy rằng đâm thủng khắp người đối phương thế nhưng vết thương lại không sâu lắm, được tính là gây thương tích nhẹ. Hơn nữa bạn cháu chưa tròn mười bốn tuổi, lúc đó đang ở trong tình cảnh nguy cấp, đã vậy còn bị người ta đánh thuốc mê, thần trí không tỉnh táo… Nói chung là hai đứa đều không làm sao cả. Sau này nhớ nghe lời cha mẹ thầy cô, chăm chỉ đọc sách lên, đừng cứ hở tí là lại đi đánh nhau nữa đấy.”
“Dạ!” Lâm Tri Hạ giòn giã nói, móc ra vài tờ tiền đặt lên bàn, cúi chào một cái rồi nhanh nhẹn chạy tót đi.
“Đây là cái gì? Phí cố vấn hay sao?” Trương Mậu Minh dở khóc dở cười, lắc đầu tiếp tục viết báo cáo.
★
Lâm Tri Hạ đỡ lấy chiếc ô lớn màu đen bị gãy khung, những giọt nước đọng lại trên tán ô theo chân cậu đến cửa tiệm mát xa.
“Này, họ Lâm.” Vài thiếu niên đứng dưới mái hiên gọi Lâm Tri Hạ, “Nghe nói mày bị biến thái bắt đi nghịch chim nhỏ hả?”
Nụ cười của đám con trai nọ đầy sự mù mờ xen lẫn thoáng trêu tức.
Ở Vĩnh An thì chẳng có gì gọi là bí mật hết, huống hồ vụ án của Thịnh Lãng còn được đệ trình lên đồn cảnh sát. Người lớn trong nhà nghe phong thanh xong, về nhà nhắc nhở con cháu mình phải chú ý hơn một chút.
Về phần Lâm Tri Hạ, do có công báo cảnh sát nên được đồn công an nhân dân biểu dương, nhưng chẳng biết vì sao lời đồn truyền đến tai một số người lại thay đổi.
Lâm Tri Hạ ngoảnh mặt làm ngơ, không cảm xúc tiếp tục đi về phía trước.
Ngay lúc cậu đi ngang qua người đối phương, bọn nó bèn khạc một cục đờm đặc ra phía ven đường.
“Nghe bảo Thịnh Lãng cũng bị ông già kia chơi mông nhỉ?” Lâm Tri Hạ nghe đám người nói.
“Không biết đàn ông chơi mông nhau như thế nào ta?”
“Tao thấy rồi!” Một thiếu niên giọng vịt đực lớn tiếng ồn ào, “Tao với anh họ nhìn trộm trong nhà nghỉ của cậu tao.”
“Sao? Thế nào?”
“Chính là chơi mông thôi!” Giọng vịt đực cười ha hả, “Chơi cái chỗ mày thải phân ra ấy. Cái tên bị chơi rên to lắm.”
“Này, họ Lâm, mày và Thịnh Lãng lúc đó đứa nào kêu to hơn?”
Lâm Tri Hạ bỏ đi giữa những tràng cười ác ý.
“Chán thật đấy.” Đám thanh niên bực tức, “Nó ỷ mình học giỏi rồi đi xem thường chúng ta.”
“Chọc nó không vui bằng Thịnh Lãng đâu. Tao thấy người bên anh Sài đang tìm Thịnh Lãng khắp nơi kia kìa. Có chuyện gì hả?”
“Có người ở phe anh Sài cười nhạo nó, bị nó ném xuống sông Kim…”. Truyện Bách Hợp
Lâm Tri Hạ rẽ vào góc đường, đi tới cổng khu chợ bán thức ăn của xã.
Khi đi ngang qua bụi cây, Lâm Tri Hạ hơi khựng lại rồi dừng bước hẳn.
Nơi hàng cây nham nhở hệt như răng một đứa trẻ sáu, bảy tuổi, một thiếu niên co quắp nằm trong vũng nước đục ngầu giữa đôi ba luống hoa, thờ ơ mặc cơn mưa xối xả giội lên người, để lộ da thịt bầm tím đủ màu, rõ là vừa bị người của anh Sài điểm cho vài vệt sắc.
Lâm Tri Hạ nghiêng đầu nhìn trong chốc lát, không xác định được rằng Thịnh Lãng đã tỉnh hay chưa.
“Này.” Cậu gọi một tiếng, “Anh không sao chứ?”
Thịnh Lãng chậm chạp ngẩng đầu lên, híp mắt nhìn cậu nhóc trước mặt.
Lâm Tri Hạ mặc một chiếc áo phông trắng, quần bò giặt nhiều tới nỗi bạc phếch, khuôn mặt trắng như tuyết tựa hồ tỏa sáng giữa ngày mưa xám xịt.
Sạch sẽ như vậy. Sạch sẽ đến độ làm người ta chán ghét!
“Cút—” Thịnh Lãng gầm gừ hệt một con sói đang bị xúc phạm.
Thế là Lâm Tri Hạ hất đầu bỏ đi.
Cậu mang theo một cái túi to đùng, chậm chạp ghé vài nhà lựa đồ rồi còn mặc cả với chủ tiệm một hồi. Mua rau, thịt và thêm một cân mì tươi, cậu chuẩn bị về nhà làm mì thịt hầm ăn.
Tới lúc Lâm Tri Hạ bước ra khỏi chợ thực phẩm, Thịnh Lãng vẫn nằm nguyên ở chỗ cũ. Có chăng là vì quá đau nên hắn đành phải duỗi người nằm nghiêng, mở to hai mắt nhìn trời, đôi con ngươi ánh lên sắc xanh sẫm.
Thịnh Lãng nhìn cậu.
Bởi quá mệt mỏi, cũng có khi là do vết thương đau nhức không thôi nên chú sói con nọ chẳng còn đủ sức giương nanh múa vuốt nữa mà đợi Lâm Tri Hạ ra tay trước.
Lâm Tri Hạ thấy thế bèn bĩu môi, vác túi đồ ăn nghênh ngang rời đi.
Thịnh Lãng: “…”
★
Thịnh Quảng Toàn đem toàn bộ mọi thứ chạy biến mất, nhà trọ cũng được cho thuê lại.
Người thuê nhà là ông chủ Lý, làm cùng loại hình buôn bán với Thịnh Quảng Toàn. Ông ta không ngại để Thịnh Lãng tiếp tục sống trên mái nhà, nhưng Trương Mậu Minh đã trịnh trọng tuyên bố rằng Thịnh Lãng là trẻ vị thành niên và phải ở cùng người giám hộ của mình.
Giờ đây Thịnh Lãng chỉ còn lại một người thân duy nhất, đó là bà ngoại hắn.
Bà ngoại Thịnh Lãng họ Triệu, tuy vậy mọi người đều quen gọi bà là “bà ngoại sói”.
Bà ngoại sói mở một tiệm tạp hóa nhỏ bên khu Bắc và sống dựa vào thu nhập ít ỏi của mình. Sức khỏe của bà không được tốt lắm, thường xuyên phải đi khám định kì, tiền kiếm được chỉ miễn cưỡng đủ để chi trả cho mớ thuốc thang chứ chẳng tài nào nuôi nổi Thịnh Lãng.
Thế nhưng ở chốn Vĩnh An ấy à, không có nơi nương tựa thì đành bất lực chờ chết.
Bà lão gầy gò, lưng còng như yêu tinh lọm khọm chống gậy đi đến trước mặt ông chủ Lý đang thuê nhà trọ, chìa tờ giấy chứng nhận bất động sản ngời ngời ra.
“Căn nhà này là của con gái và con rể tôi. Cậu thuê nhà, chỉ có mình con rể tôi kí là chưa tính, còn phải có đủ cả chữ kí của con gái tôi nữa. Anh Sài? Tôi đang định thay mặt con gái lớn cho cậu ta thuê nhà đây. Nếu cậu ta đến thì cậu xem xem là cậu hay tôi mới bị đuổi?”
Ông chủ Lý quyết định thuê căn trọ của nhà họ Thịnh bởi vì tiền thuê ở đây rẻ hơn nhiều so với giá thị trường, nhưng đúng là rẻ quá cũng không ổn, thế nào mà lại được tặng kèm thêm một con quỷ bà bà dọa người không thôi.
Có bà già này đứng trước cửa, các cô nương và khách khứa đều thoái lui hết cả, ông ta làm ăn buôn bán kiểu gì được nữa?
Bà ngoại Lang vừa đấm vừa xoa, nhanh chóng đạt được thỏa thuận với ông chủ Lý: phòng ở có thể tiếp tục để ông ta thuê, tuy nhiên mặt tiền ở tầng một sẽ chia ra làm đôi, một nửa trong đó đưa cho bà ngoại Lang mở cửa hàng, không thu tiền thuê nhà.
Khoản thu nhập này chí ít cũng đủ để hai bà cháu ăn uống, tiêu dùng và mua thuốc.
Lâm Tri Hạ cho rằng rốt cuộc lần này Thịnh Lãng cũng có thể sống yên ổn. Giờ đây nhìn lại, xem ra cậu đã quá ngây thơ rồi.
Chú sói con kia nào dễ dàng hòa nhập được với cuộc sống con người đến vậy.
★
Khi Lâm Tri Hạ về đến nhà, mưa bên ngoài vẫn chưa chịu ngớt.
Cậu đi vào trong bếp, thuần thục rửa rau cắt thịt, đoạn đứng lên một cái ghế gỗ nhỏ, rang một đĩa thịt băm to oạch.
Mưa rào làm trời tối sớm hơn bình thường, nhưng đèn đường phải đến buổi nhá nhem mới được bật, nay con hẻm dưới tầng đã đen kịt một màu tựa hẻm núi sâu không thấy đáy.
Lâm An Văn về nhà cùng một người đồng nghiệp tiện đường. Lâm Tri Hạ cùng lúc ấy bưng ra một bát mì thơm phức.
“Trời, hôm nay có cơ hội nếm thử món mì thịt sở trường của con trai rồi.” Lâm An Văn nở nụ cười, “Sao, hôm nay có chuyện gì vui không con?”
“Các cô chú ở trạm sữa thưởng con một trăm tệ lận.” Lâm Tri Hạ đáp, “Chú Trương tuyên truyền chuyện của con, nói con hăng hái làm việc nghĩa, không hổ là thành viên của đội thiếu niên tiền phong. Con đem ảnh mình đeo khăn quàng đỏ nhận giấy khen thưởng đến, mọi người ở trạm sữa còn treo lên để tuyên truyền cơ.”
“Trên đời này vẫn còn nhiều người tốt bụng thật đấy.” Lâm An Văn cảm khái, cầm khăn lau đi những giọt nước mưa thấm đẫm trên mặt.
Ngoài cửa sổ kêu xoạt một tiếng, nước mưa theo cơn gió chao nghiêng bắn vào trong nhà.
“Cơn mưa chết tiệt này.” Lâm An Văn lẩm bẩm, “Hơn nửa ngày trời mà vẫn chưa chịu dứt, nước sông Kim sắp tràn ra cả rồi…”
Lâm Tri Hạ nhìn khoảng không tối đen ngoài cửa sổ.
Đèn đường còn chưa được bật lên nữa.
Khoảnh khắc những hạt mưa bay ngang qua cửa sổ, chúng khúc xạ lại ánh sáng trong phòng, đoạn hóa thành màu trắng xóa như tuyết.
Hai cha con ngồi ăn cơm nơi phòng khách chật chội.
Nhà họ Lâm không có vô tuyến, vì vậy Lâm An Văn đã bật một chiếc radio cũ, nghe người ta kể về một hồi cố sự gián điệp thời chiến rất nổi tiếng gần đây.
Lâm Tri Hạ lơ đãng dùng bữa, để tuột sợi mì hết lần này đến lần khác, cũng may là Lâm An Văn không nhìn thấy. Ông đắm đuối nghe đến độ quên cả đặt bát rỗng xuống.
Lâm Tri Hạ chưa ăn xong nhưng đã buông đũa.
“Ba, con đi ra ngoài một lát, ba đặt bát xuống đi, tí về con rửa cho.”
“Mưa lớn thế, con đi đâu hử?” Lâm An Văn kêu lên.
Lâm Tri Hạ nói dối: “Con ra chỗ quầy bán quà vặt xem bản tin thời sự ấy mà, con đang phải viết một bài luận ngắn.”
★
Kể ra cũng lạ, Lâm Tri Hạ vừa đi chưa được bao lâu, mưa bèn ngớt hẳn. Cho tới lúc cậu đến chợ rau, ngoài trời mưa chỉ lây phây vài hạt như bay.
Không thấy bóng dáng Thịnh Lãng đâu trong bụi cây nơi chợ rau. Xem ra hắn đã tự dậy rồi trở về nhà.
Lâm Tri Hạ có hơi buồn cười, cậu chẳng biết mình vội vội vàng vàng chạy tới đây để làm cái gì nữa.
Sau chuyện ngày đó, Thịnh Lãng chưa từng cảm ơn Lâm Tri Hạ lần nào. Thỉnh thoảng chạm mặt, Thịnh Lãng sẽ trưng ra biểu tình như thể bị Lâm Tri Hạ làm nhục.
Tính cách và lối sống của thiếu niên kia khác hoàn toàn so với cậu.
Bọn họ như thể hai chú cá lưu lạc tứ phương, tình cờ gặp gỡ, cùng nhau vượt qua đoạn hải lưu chảy xiết, thế rồi hai người chia đôi ngả.
Lâm Tri Hạ xỏ dép lê, xoay người đi về.
Đi chưa được mấy bước, khi lướt ngang qua con hẻm bên cạnh chợ rau, cậu chợt dừng chân.
Dưới mái hiên khuất khỏi ánh sáng tỏa ra từ mặt tiền cửa hiệu, thiếu niên nọ cuộn người nằm trong bóng tối, trông như đã hôn mê.
Cảm giác được có người đang đá mình, Thịnh Lãng mở mắt ra.
Đứa nhóc kia lại tới nữa rồi!
Phiền thật đấy! Đi chỗ nào cũng nhìn thấy nó cả. Vẻ ngoài giống hệt con gái, đến cả tính cách cũng y chang đàn bà, cứ thích quản chuyện không đâu!
Hắn đang phát sốt, mắt cá chân thì vô cùng đau đớn. Nhưng hắn không thể cứ như thế quay về, vậy sẽ dọa cho bà ngoại một phen mất. Chỉ cần nghỉ ngơi thêm một chút thôi, hắn lại có thể đứng dậy rồi.
Lâm Tri Hạ cúi đầu nhìn Thịnh Lãng đang nhe răng với mình, nở nụ cười, khuôn mặt đẹp đẽ mà lạnh lùng.
“Thịnh Lãng, nhìn anh giống một con chó thật đấy.”
Thịnh Lãng bực mình, nơi cổ họng phát ra tiếng gầm gừ tựa loài thú.
“Đáng lẽ ra lúc trước tôi không nên cứu anh mới phải.” Lâm Tri Hạ nói, “Tôi thấy anh trời sinh đúng là thèm đòn, không bị ai đánh thì sẽ chủ động tìm người đánh mình. Đến cả con chó cũng không ngứa da như anh đâu.”
Khuôn mặt Thịnh Lãng đầy vẻ dữ tợn, hai mắt lóe xanh như ma trơi.
“Muốn về cùng tôi không?” Lâm Tri Hạ hỏi.
Thịnh Lãng sững người một chốc.
Lâm Tri Hạ bảo: “Tạnh mưa rồi, người của anh Sài sắp đi tuần tra tiếp. Đến lúc đó anh lại bị bọn họ đánh cho một trận, bà ngoại anh có thể trực tiếp mua sẵn luôn quan tài được đấy.”
Thịnh Lãng mím chặt môi.
“Tôi chỉ hỏi một lần, không thích thì thôi.” Lâm Tri Hạ bĩu môi, ung dung quay người.
Chân của cậu không tài nào bước tiếp nổi.
Một bàn tay khớp xương rõ ràng, chi chít vết bầm tím nắm lấy mắt cá chân Lâm Tri Hạ.
Mặt Thịnh Lãng chẳng có một gợn cảm xúc.
Trùng hợp làm sao, ngay lúc ấy, đèn đường cuối cùng cũng sáng lên.
Ánh đèn mờ ảo soi rọi đường xá chật hẹp, rơi vào con ngươi xanh biếc như nước hồ ngày thu của Thịnh Lãng và dát lên người thiếu niên mặc áo trắng một vầng sáng mông lung.
Cứ như thế, Lâm Tri Hạ nhặt Thịnh Lãng về nhà.