Chương 6
Bên KTV của anh Sài xảy ra chuyện: có một vị khách say rượu rồi đột tử ở trong phòng. Người nhà đến tận cửa ầm ĩ, đồn công an tới điều tra, móc được miếng củ cải dính bùn ra ngoài, làm anh Sài phải sứt đầu mẻ trán một phen. Đám đàn em dưới tay anh Sài cũng thu chân rụt cổ, thành thật ngồi xổm nơi góc tiệm, chẳng thèm đoái hoài đến loại người nhỏ bé như Thịnh Lãng.
Vì vậy, rốt cuộc Thịnh Lãng không cần trốn trong nhà nữa, có thể ra ngoài làm việc.
Tại Vĩnh An hiện có hai thế lực ngầm cầm đầu, đó là anh Sài và Trương Tiểu Thiên. Cả hai băng nhóm này đều tham gia vào các hoạt động khiêu dâm, cờ bạc, ma túy, năng lực nghiệp vụ vô cùng mạnh mẽ, nắm trong tay hàng chục cửa tiệm cha truyền con nối lâu đời, không thể nói ai hơn ai.
Thịnh Lãng là thủ hạ dưới phe Trương Tiểu Thiên.
Thật tình không phải Thịnh Lãng có máu giang hồ, nhưng ở nơi như Vĩnh An, một đứa trẻ như hắn tham gia vào băng nhóm dẫu sao vẫn tốt hơn là một thân một mình.
Đầu Thịnh Lãng không bé, tuy vậy hắn còn nhỏ tuổi, đám người Trương Tiểu Thiên cũng không yêu cầu hắn làm việc gì quá phận. Ngoài việc giúp đỡ đánh nhau, bình thường Thịnh Lãng hay rửa xe trong xưởng của Trương Tiểu Thiên, một tháng làm có thể kiếm vài trăm tệ để mua thuốc cho bà ngoại.
Một ngày nọ, Thịnh Lãng đang xả nước rửa xe thì nghe thấy có người gọi nhỏ tên hắn.
Ban đầu, hắn còn cho rằng ấy là nữ sinh nào đó không có mắt đến tìm gặp mình. Tuy vẫn chưa mọc đủ lông đủ cánh nhưng Thịnh Lãng sở hữu khuôn mặt đẹp không thể bàn cãi, vóc dáng cao ráo khiến hắn nom có vẻ trưởng thành hơn tuổi, cộng thêm tính tình lạnh lùng lãnh đạm như nã thẳng vào tim các nàng nữ sinh bé nhỏ mới bắt đầu biết yêu.
Từ cô bạn đồng niên đến đàn chị lớn hơn hai, ba tuổi, mùa hè năm nay Thịnh Lãng đã nhận được vài lời tỏ tình.
Người trước mặt rõ ràng hắn còn chưa gặp qua bao giờ đột nhiên chạy tới, ngượng ngùng nói lời yêu rồi nhìn hắn với tràn trề mong đợi. Độ trưởng thành của thân thể Thịnh Lãng và tâm hồn hắn rất cách biệt nhau, bản thân hắn không hề nghĩ đây là diễm phúc được bưng tới tận cửa mà chỉ thấy chẳng hiểu ra làm sao.
Cho nên người nọ gọi mấy lần, Thịnh Lãng vẫn tiếp tục lo việc rửa xe của mình, chẳng thèm phản ứng lại.
Mãi tới tận khi một cục đá đập trúng ót của Thịnh Lãng.
Thịnh Lãng nổi giận đùng đùng quay người lại, thấy rõ bên ngoài cửa xưởng là một đứa nhóc, cũng chính là thủ phạm hồi trước tìm hắn đòi tiền, hại hắn bị đánh.
Ngay tức khắc, lửa giận trong lòng hắn bùng lên ngùn ngụt.
“Tại sao lại là mày?” Thịnh Lãng quát, “Gì nữa đây? Lại muốn tìm tao đòi tiền à?”
Lâm Tri Hạ cảnh giác nhìn chằm chằm vòi nước trong tay Thịnh Lãng, chỉ sợ hắn giơ tay phun cho mình một phát.
“Tôi không tới tìm anh để đòi tiền.” Lâm Tri Hạ nói, “Tôi có chuyện muốn nói với anh.”
“Cút!” Thịnh Lãng hung dữ mắng, “Tao với mày chẳng có gì để nói với nhau cả!”
Lâm Tri Hạ không chịu cút.
Cậu đem xe đạp dựa vào gốc cây ven đường, cẩn thận tới gần Thịnh Lãng.
Thấy Thịnh Lãng bỏ vòi nước xuống, cầm khăn lau xe lên, Lâm Tri Hạ sải bước chạy vọt tới, nói thật nhanh: “Tôi nghe ba anh lén lút thương lượng với một người đàn ông, bảo muốn bán anh cho ông ta để trả nợ.”
Thịnh Lãng bất chợt quay người lại, nước trên giẻ lau bắn vào mặt Lâm Tri Hạ.
Lâm Tri Hạ như bé thỏ chạy tót về phía cái cây, dựng xe đạp lên chuẩn bị chạy. Ngày hôm nay cậu không còn dàn lính thủy tinh chở che cho nữa, nên không dám đối đầu chính diện với tên sói con này.
“Này, nhóc bình sữa!” Thịnh Lãng gọi.
Anh ta gọi mình là cái gì cơ?
Lâm Tri Hạ vẫn cứ khựng lại.
Thịnh Lãng đứng đó, túm chặt cái khăn, sắc mặt u ám, vẻ phẫn nộ chiếm nhiều hơn là hoảng sợ.
“Tên đàn ông kia trông như thế nào?”
Lâm Tri Hạ khoa tay múa chân một hồi: “Cao tầm đến đây này, nom trạc tuổi ba anh, ăn mặc rất đẹp. À, còn đeo một cặp kính mắt nữa, có vẻ là người nhã nhặn lịch sự.”
Thịnh Lãng cười khẩy.
“Anh biết thế là được.” Lâm Tri Hạ nói, “Tôi chỉ tới nhắc anh một tiếng thôi.”
Thịnh Lãng trầm mặt: “Cút đi!”
Chậc, người ta nhiệt tình đến vậy mà còn hờ hững.
Lâm Tri Hạ lườm hắn một cái, đạp xe đi mất.
Tôn Minh Châu cùng đám Vương Cao Tài đang chờ Lâm Tri Hạ sau khúc ngoặt, thấy cậu tới bèn hỏi: “Thế nào rồi? Hắn có giật mình không?”
“Không có phản ứng.” Lâm Tri Hạ lau khuôn mặt bị Thịnh Lãng quăng cho đầy nước, “Có khi anh ta đã biết từ lâu rồi.”
“Sớm biết rồi mà còn không nhanh chân chạy đi hả?” Tôn Minh Châu khó hiểu, “Bà ngoại hắn sống ở khu Bắc của chúng ta, mở một phòng khám nhỏ. Bà già đó hung dữ cực kì, đến ba Thịnh Lãng còn phải sợ, chỉ có điều sức khỏe không được tốt lắm…”
Vương Cao Tài miệng ngậm kẹo que, gật đầu lia lịa: “Bọn tớ gọi bà ấy là ‘bà nội sói’. Khi tớ còn nhỏ mọi người còn đồn nhau là bà ấy bắt trẻ con ăn thịt cơ.”
“Biết đâu người ta đã chuẩn bị sẵn rồi.” Lâm Tri Hạ nói, “Dù tương lai có xảy ra chuyện gì, cũng không thể trách tớ biết mà không báo được.”
★
Chạng vạng, Thịnh Lãng tan làm, lê bước chân trở về nhà.
Gần đây bởi vì chuyện ở KTV của anh Sài, phía cảnh sát tiến hành quét sạch khu phía Nam một lần, người dân đều đóng cửa hàng không kinh doanh hòng tránh đầu sóng ngọn gió. Nhà nghỉ họ Thịnh do thiếu khách nên tiệm cơm cũng không bùng lên nổi lửa.
Thịnh Quảng Toàn ngồi trên hành lang vắng vẻ, chăm chú bấm máy tính, đếm số tiền ít ỏi còn sót lại.
Hai cha con họ ngày thường cứ như người dưng nước lã, lời nào có thể không nói thì bớt đi lời ấy. Thịnh Lãng cũng không thèm chào hỏi, ba chân bốn cẳng chạy lên tầng.
“Đứng lại.” Thịnh Quảng Toàn lên tiếng, “Trong nhà gần đây có chút việc, muốn tiết kiệm tiền, buổi tối sẽ không tổ chức ăn tập thể nữa. Mày đi làm công có tiền, hoặc sang nhà bà ngoại ăn cũng được, nói chung là tự mình giải quyết.”
Bình thường Thịnh Lãng chỉ ăn duy nhất bữa cơm tối ở nhà, bây giờ đến cả bữa ăn này cũng bị cắt xén mất, xem ra ông ta tính toán không thèm nuôi hắn nữa rồi.
Thiếu niên không tỏ rõ ý kiến, lạnh mặt đi lên lầu.
Thịnh Quảng Toàn vốn thẳng đuột từ đầu đến chân, nhìn bóng lưng Thịnh Lãng, ông ta không thể hiểu nổi hắn mê người ở chỗ nào. Nhưng trông lão Mã mỗi khi nhắc đến Thịnh Lãng đều cứ như người mất hồn, thà rằng giúp ông ta trả nợ cũng phải nhanh chóng ăn được miếng thịt ngon này, Thịnh Quảng Toàn biết đứa con hoang của ông là cơ hội tốt nhất để thoát thân.
Mặt trời hun sân thượng đến nóng bỏng cả chân, bên trong nhà kho y chang cái nồi hầm. Thịnh Lãng vẫn cứ đâm đầu đi vào, lấy ra một cái túi vải nhỏ dưới đệm lót.
Bên trong túi có vài con dao tự chế dài ngắn khác nhau.
Có dao dài đến nửa lòng bàn tay, có cái thì chỉ ngắn không quá nửa ngón tay, cán được bọc bằng mảnh vải mỏng, lưỡi dao sắc bén như răng nanh của loài sói.
Thịnh Lãng đã cẩn thận chọn lựa rất nhiều thép từ bãi phế liệu của xưởng sửa xe, mài đi mài lại nhiều lần, mài đến nỗi tay chảy cả máu. Đây đều là những vũ khí tự vệ mà hắn thấy dùng tiện tay nhất.
Những chiếc dài có thể giấu trong lót giày, cái ngắn hơn thậm chí còn có thể giắt vào thắt lưng. Nếu tên đàn ông kia táy máy tay chân với hắn, hắn chỉ cần đâm dao vào cổ y một phát…
Thịnh Lãng nhớ lại những bộ phim nhựa xếp hạng R(*) mình từng xem ở phòng chiếu, trong phim máu me phun tung tóe, phụ nữ la hét từ đầu đến cuối phim, mọi người bị hung thủ giết theo từng cách khác nhau. Mà cách đơn giản nhất, đó chính là cắt yết hầu.
(*) Những phim hạng R là những phim hạn chế người xem, thanh thiếu niên dưới 17 tuổi không được xem phim nếu không có sự đồng ý của người lớn.
Cậu thiếu niên nhìn đôi bàn tay của mình.
Khớp xương lớn, nhưng bởi vì gầy nên nom như khớp tre. Móng tay cắt rất ngắn, kẽ móng biến thành màu đen, lòng bàn tay nổi lên một lớp chai dày.
Bàn tay này đủ mạnh mẽ và linh hoạt, tuy rằng vẫn còn non nớt nhưng đã có thể làm nên rất nhiều chuyện.
Lỡ như khoảnh khắc kia ập đến, hắn có thể cầm vững con dao, có thể đâm lưỡi dao sắc bén vào động mạch của người sống không?
Vừa nghĩ tới viễn cảnh ấy, một loại cảm xúc không biết là sợ hãi hay hưng phấn chạy xẹt qua mạch máu Thịnh Lãng. Trái tim hắn đập dữ dội, mồ hôi tuôn ra như suối, tưởng như có sinh vật nào đó đục thủng lớp da người mà chui ra bên ngoài.
Hồi lâu sau Thịnh Lãng mới bình tĩnh lại, đem dao giấu xuống dưới đệm rồi cầm lấy một quyển sách lật tới lật lui.
Quyển sách không dày lắm, nom hệt một đống dưa muối thối rữa. Từ tờ bìa rách rưới loang lổ, chỉ có thể thấy mấy chữ màu đỏ không rõ.
Trẻ vị thành niên đảm bảo…
★
“Luật Bảo vệ trẻ vị thành niên có viết rằng bất cứ ai làm chuyện kia với người từ mười bốn tuổi trở xuống, dù cho… ôi… dù cho đứa trẻ đó có tự nguyện hay không, thì đều bị coi là phạm tội hiếp dâm.”
Người đàn ông đang nói chuyện tên là Trương Mậu Minh, một cảnh sát nhỏ ở đồn công an Vĩnh An. Hôm nay hắn không cần phải làm nhiệm vụ, mặc áo ba lỗ quần cộc nằm nhoài trên giường tiệm massage. Lâm An Văn bẻ khớp xương hắn đến kêu kèn kẹt.
“Cháu hỏi cái này làm gì?” Thừa lúc bị bẻ khớp cổ, Trương Mậu Minh ngẩng đầu liếc nhìn cậu nhóc đang ngồi một bên thoa dầu ngải cứu.
Lâm Tri Hạ vừa trắng vừa tuấn tú, đôi mắt mèo đen láy lanh lợi, trông còn đẹp hơn con gái mấy lần.
Trương Mậu Minh đột nhiên cảnh giác.
“Bạn nhỏ à, có phải cháu gặp chút chuyện với người lớn nào đó đúng không?”
Hắn vừa dứt lời, Lâm An Văn chợt dừng tay lại. Trong tiệm đấm bóp còn vài khách hàng nữa, cộng thêm cả bà chủ Lưu đều quay sang nhìn Lâm Tri Hạ.
“Ấy, không phải cháu!” Lâm Tri Hạ bật cười, “Cháu thấy trên tin tức có đứa bé xảy ra chuyện, hơi tò mò với pháp luật có liên quan nên mới hỏi chú ấy mà.”
Lâm An Văn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“Không có chuyện gì là tốt rồi.” Trương Mậu Minh nằm úp sấp xuống, “Ở Vĩnh An có mấy tên lêu lổng lắm, không phải thứ tốt lành gì đâu. Mấy đứa cố gắng đừng chạy loạn— ôi, sư phụ Lâm à, mong ngài nhẹ tay một chút!”
“Nhẹ nữa thì không bẻ nổi đâu.” Lâm An Văn đáp, “Lão Trương, anh phải chú ý tới phần eo này nhiều hơn…”
Lâm Tri Hạ cúi đầu tiếp tục thoa dầu, ngẫm nghĩ.
★
Một buổi sẩm tối khác, Thịnh Lãng đầu đầy mồ hôi đi từ xưởng sửa xe về nhà nghỉ họ Thịnh.
Đại sảnh nơi tiệm cơm vẫn vắng vẻ đến mức ngay cả mấy con chuột lén trộm dầu cũng không thấy. Trong phòng bếp nồi xiêu xoong chảo lạnh ngắt, Thịnh Quảng Toàn dường như không có ý định mở cửa.
“Buổi chiều nay bà ngoại mày đã tới đây một chuyến.” Thịnh Quảng Toàn vừa hút thuốc vừa đứng hóng mát ở cửa sau, “Bà ấy đưa ít đồ cho mày đấy, tao để trong tủ lạnh.”
Để tiết kiệm điện, Thịnh Quảng Toàn luôn chỉnh độ lạnh xuống mức thấp nhất. Mở cửa tủ ra, khí lạnh phả vào mặt cứ như hơi thở của người sắp chết.
Bên trong tủ lạnh có mấy quả táo tây và một chai sữa tươi.
Đây đều là những món mà bà ngoại thường đem đến cho hắn, đặc biệt là sữa bò. Thịnh Quảng Toàn không bao giờ mua cho con trai mình, chỉ có bà ngoại thường hay mua cho cháu uống.
Thịnh Lãng mang hoa quả và sữa về phòng trên tầng thượng.
Thời tiết hai ngày nay ngột ngạt không thôi, trận mưa rào mùa hè hệt như chiếc máy bay gặp vấn đề khi hạ cánh, chậm chạp không đáp xuống được.
Lưng dựa vào cửa, Thịnh Lãng cẩn thận kiểm tra con dao nhọn to bằng ngón tay giấu dưới thắt lưng. Thần kinh hắn đã căng thẳng cao độ mấy ngày rồi, hắn không biết bản thân mình có thể trụ đến bao lâu nữa.
Thiếu niên có trực giác tựa động vật hoang dã, hắn biết Thịnh Quảng Toàn chắc chắn sẽ đồng ý bán hắn cho lão Mã.
Tới khi nào lão Mã mới ra tay? Tình thế này tựa như cơn mưa kia, dù đã nghe được tiếng sấm nhưng lại không biết khi nào mưa mới rơi xuống.
Thịnh Lãng uống xong sữa bò, rửa sạch lọ, đứng dậy đi cất đám ga trải giường đang phơi trên sân thượng.
Mùi thức ăn bay ra từ nhà hàng xóm làm bụng Thịnh Lãng sôi ùng ục.
Thịnh Quảng Toàn không bao bữa tối nữa, Thịnh Lãng từ đó cũng không còn ăn cơm chiều. Nhưng thân thể đang trong tuổi ăn tuổi lớn – độ tuổi có thể ăn hết sạch cả một con bò, liên tục đói bụng mấy ngày, hắn thấy đầu óc có hơi choáng váng.
Thịnh Lãng thu nốt ga trải giường bỏ vào rổ, người bỗng dưng chao đảo. Đầu càng ngày càng choáng, trong người hắn dâng lên cảm giác mệt mỏi. Mặt trời còn chưa hạ xuống đường chân trời mà hắn đã buồn ngủ không mở mắt nổi.
Thịnh Lãng dựa vào tường, chậm rãi bước về phía nhà kho nhỏ. Hai chân mềm nhũn, hắn ngã xuống đệm.