Chương 2
✦SUMMER PLAYLIST✦
02 – Mystery of love
[Tại đây có đăng tải GIF hoặc video. Hãy cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để hiển thị.]
♫ Oh, to see without my eyes
The first time that you kissed me ♫
◢
Từ chương này là chuyện trong quá khứ nên mình xin phép đổi xưng hô của Lâm Tri Hạ thành “cậu”.
Xuân hạ giao mùa, mưa rơi tầm tã, như thể mùa xuân không nỡ ra đi nên đau lòng khóc than.
Một tay Lâm Tri Hạ cầm cặp sách, tay kia giơ cao chiếc ô đen gãy nát, chân trần giẫm lên vũng nước đọng.
Dưới tán ô, Lâm An Văn – người cha mù lòa của Lâm Tri Hạ đang chống gậy, chậm rãi dò đường.
Lâm An Văn mù cũng phải năm, sáu năm nay, từ lâu đã quen với việc sờ soạng trong bóng tối. Chẳng qua hai cha con ông mới chuyển đến tiểu khu này không lâu nên vẫn chưa hoàn toàn quen hẳn. Mưa to khiến đầu óc người ta phải choáng váng, khó tránh khỏi mà có phần rụt rè.
“Ba, con không muốn học nội trú ở Cửu Trung đâu.” Lâm Tri Hạ thầm thì, “Con đi xe đạp, đạp nhanh chỉ hơn nửa tiếng là đến, học ngoại trú cũng được.”
“Hạ Hạ à, nghe lời đi con.” Lâm An Văn trông trắng trẻo thanh tú, cách nói chuyện cũng rất lịch sự, “Thầy cô bên Cửu Trung đều rất coi trọng con, còn cấp học bổng cao như thế, con cứ thành thật trọ ở trường đi, đọc sách cho giỏi, thi cho tốt, vậy mới xứng với lời đề bạt của họ.”
Lâm Tri Hạ gãi mái tóc có phần dài của mình, nom đầy khó xử.
“Nếu không thì ba chuyển tới phía sau cửa hàng của dì Lưu ở đi, như thế thì lúc con ở trường, nhà dì Lưu cũng có thể chăm sóc ba một chút.”
“Con ngốc hả?” Cách kính râm, Lâm An Văn dùng đôi mắt mù lòa trừng con trai mình, “Dì Lưu của con mới kết hôn với chú Trương, lão già như ba chuyển đến đấy làm bóng đèn hay sao? Yên tâm đi, ba con tuy mù mà còn nuôi con lớn khôn như thế này, chẳng lẽ lại không tự lo cho bản thân mình được?”
Lâm Tri Hạ cúi đầu, giơ chân đá vũng nước bẩn đục ngầu cao chừng đến bắp chân.
Lâm An Văn duỗi tay, sờ bả vai bị mưa xối cho ướt nhẹp của cậu con trai.
Thiếu niên choai choai mới mười hai tuổi đầu, tuy dáng vóc đã bắt đầu phát triển nhưng bờ vai vẫn rất đỗi mong manh, cơ và xương hãy còn non nớt như trước, phải đợi lâu nữa mới đến cái tuổi một thân ngược gió che mưa như ông.
Lâm An Văn ôm chầm lấy vai con trai, hai cha con chen chúc nhau dưới tán ô.
“Tiểu Hạ, ba muốn con trân trọng cơ hội chuyển trường này.” Lâm An Văn sâu xa nói, “Nhà chúng ta tuy nghèo nhưng con lại được ông trời ban cho cái đầu thông minh, cũng là cho con cơ hội để vươn lên. Ba không đủ bản lĩnh nên chẳng cách nào để con có được một cuộc sống thoải mái, thế nên ít nhất hãy để ba không kéo chân con lại.”
“Ba à, ba nói cái gì vậy?” Lâm Tri Hạ nắm chặt tay cha mình, “Sao mà ba kéo chân con được, tương lai con còn muốn kiếm bộn tiền, mua một chiếc siêu xe, tìm tài xế chở ba đi hóng gió mỗi ngày đây này!”
Lâm An Văn bật cười: “Làm cho ba cái thẻ xe công cộng có phải bớt việc hơn không? Hơn nữa ba là người mù, nhìn được cái gì chứ?”
“Nói vậy cho có khí thế thôi!” Lâm Tri Hạ cũng cười, kéo cha đi dọc theo con đường đầy nước bẩn, bước về phía nhà mới của họ.
★
Xã Vĩnh Lạc là khu cũ nhất trong nội thành Phong thị, lại là nơi lớn nhất ở thôn Thành.
Trước khi xảy ra cải cách, chốn này vốn là trung tâm khu phố cổ của Phong thị, có hàng trăm nghìn cư dân sinh sống. Nhưng dường như cải cách chẳng thể thổi làn gió xuân tươi mới vào khu vực này, nó xuống cấp rồi trở thành vết bớt của cả thành phố, tuy khó coi nhưng mang theo bao hoài bão chẳng thể tiêu tan.
Xã Vĩnh Lạc nằm ở phía Tây Nam vùng nội thành cũ, cách khu mới một con sông, giàu nghèo không giống nhau nhưng đều dùng chung nước từ một nguồn. Đợt thành phố mới khai phá, chủ đầu tư cũng định phá bỏ Vĩnh Lạc, bị dân cư phản đối mạnh mẽ đến sợ rụt cả lại.
Người dân không biết nhìn xa trông rộng, mà bên chủ đầu tư cũng sẽ chẳng kệ đất bên kia trống hoác như chưa thấy gì. Từng tòa nhà cao tầng mọc lên, tường ốp thủy tinh phản chiếu ánh sáng lấp lánh, để những tòa nhà cũ kĩ nơi xã Vĩnh Lạc ngắc ngoải giữa làn sóng mới của thời đại.
Vì lẽ ấy mà bao căn nhà hết phá rồi sửa, hết sửa rồi phá. Người dân giữ vững tinh thần cách mạng của tổ tiên khi chiến đấu du kích, bất khuất chống lại sở quy hoạch đô thị và sở phòng cháy chữa cháy.
Giá nhà ở Phong thị liên tục tăng lên, tiểu khu Vĩnh Lạc lại càng không phá nổi. Tựa cô gái lỡ thì mà chẳng ông mai bà mối nào chịu tới cửa, nó cứ thế bị bỏ rơi trong lúng túng.
Địa thế lộn xộn, cơ sở vật chất lạc hậu, an ninh cũng chẳng tốt là bao, nhưng được cái nằm tại trung tâm nội thành cũ, Vĩnh Lạc trở thành lựa chọn hàng đầu cho các công nhân viên ở tầng chót của xã hội.
Đầu hạ năm ấy, Lâm An Văn dẫn theo đứa con trai mười hai tuổi Lâm Tri Hạ, chuyển tới xã Vĩnh Lạc.
★
Lâm An Văn là một thợ mát xa mù, làm ở một tiệm xoa bóp tại xã, là thợ cả có tiếng trong vùng. Trước khi mẹ ruột của Lâm Tri Hạ qua đời, Lâm An Văn vẫn chưa mù, làm công nhân kĩ thuật tại một nhà xưởng.
Vẻ ngoài của Lâm An Văn vốn tuấn tú, lại có tay nghề kiếm sống nên muốn tái hôn cũng không khó, nhưng ông lo lắng mẹ kế sẽ đối xử với con trai mình không tốt nên đến giờ vẫn không đi thêm bước nữa.
Năm Lâm Tri Hạ sáu tuổi, Lâm An Văn gặp tai nạn tại xưởng, bị hóa chất làm mù mắt, đương nhiên không thể tiếp tục làm công nhân kĩ thuật. May thay Lâm An Văn khéo tay, đổi nghề thành thợ đấm bóp vẫn sống tạm được qua ngày.
Lâm Tri Hạ đã sớm thông minh từ nhỏ. Dân chúng ở tầng đáy xã hội nào để ý mấy đến chuyện phổ cập giáo dục, cũng nhờ giáo viên tiểu học phát hiện đầu óc đứa nhỏ này rất tốt, dạy một lần là có thể nhớ kĩ. Dựa vào tài năng ấy, Lâm Tri Hạ đã bắt đầu nhận được học bổng kể từ năm bốn tiểu học. Lên cấp Hai, vài trường trung học thứ hạng không tệ trong thành phố đã ngỏ lời với Lâm Tri Hạ.
Người nghèo thì ít chí lớn, Lâm Tri Hạ chọn trường cũng chỉ xem bên nào cấp học bổng lời nhất.
Học văn học võ thành tài, một bước đứng ngang hàng với bậc đế vương. Người đọc sách bán học vấn cũng là một loại làm ăn, đương nhiên ai trả giá cao thì người đó được. Cửu Trung đứng thứ năm trong các trường trung học toàn thành phố, không tính là quá xịn xò nhưng lại chi rất mạnh tay.
Lâm Tri Hạ vừa thấy học bổng nói sẽ trợ giúp chi phí sinh hoạt cho mình, còn có thể đỡ đần cha, cậu ngay lập tức đồng ý.
Vì nghiệp học của con trai, Lâm An Văn chuyển đến nội thành Phong thị. Nhờ người quen giới thiệu, ông xin được chân đấm bóp ở khu Vĩnh Lạc, thuê thêm căn phòng trọ với giá rẻ. Ấy là kí túc xá của một nhà máy cũ đã có niên đại từ những năm tám mươi, cao bốn tầng, là tòa cao tầng hiếm thấy trong khu.
Cha con họ Lâm thuê một căn nhà hướng Nam trên tầng cao nhất, gồm một phòng ngủ và một phòng khách, rộng chừng hai mươi mét vuông. Nước tích trên mái nhà ngấm xuống làm trần loang lổ vết mốc, Lâm An Văn mắt không thấy thì tâm không phiền.
Cơn mưa rào đầu tháng Sáu cuốn đi đợt áp suất thấp kéo dài suốt nhiều ngày, làn gió ẩm ướt xuyên qua tấm rèm mỏng nơi khung cửa sổ, thổi vào căn phòng nhỏ sơ sài.
Chiếc quạt cũ kêu sột soạt, Lâm Tri Hạ một tay đè tờ bài thi, một tay nhanh chóng tính toán trên giấy nháp. Lâm An Văn thì đang sờ soạng trong bếp để nấu cơm.
Cơm nước xong xuôi, hai cha con ngồi trước cánh cửa thông gió, vây quanh một chiếc bàn gỗ gấp nhỏ.
Cửa nhà đối diện cót két bật mở, một cô nhóc búi tóc hai bên bước tới.
“Chú Lâm, Tiểu Hạ, nhà cháu nấu canh rong biển đậu xanh, bà nội bảo cháu mang sang đây một ít.”
Lâm An Văn vội vàng đặt đũa xuống, bảo Lâm Tri Hạ ra mở cửa.
Cô nhóc bằng tuổi Lâm Tri Hạ, mặt tròn trĩnh, mắt tròn xoe, lại thêm đôi má lúm đồng tiền ở khóe miệng. Đến tên của cô nghe cũng rất tròn: Tôn Minh Châu.
Cha mẹ Tôn Minh Châu đều làm công bên khu nội thành mới, bà nội và cô thì nán lại nhà cũ tại Vĩnh An.
Ở xã mới chuyển đến một cậu chàng đẹp trai, bọn nhỏ trong khu đều đang lén lút bàn tán. Lửa gần rơm lâu ngày ắt bén, trước tiên Tôn Minh Châu bắt chuyện với cha con nhà họ Lâm, tựa như lùa anh chàng bảnh bao kia vào trong tầm ngắm của mình.
“Tiểu Hạ đến, khu Bắc của chúng ta rốt cuộc cũng có học bá rồi.” Tôn Minh Châu nói chuyện vừa nhanh vừa rôm rả, nghe cứ như một cây sáo nhỏ, “Năm ngoái khu phía Nam có một nữ sinh thi đỗ Tam Trung, được mọi người cưng như trứng phượng hoàng. Đám người bên kia thế mà đắc chí lắm, cả ngày đều cười nhạo phía Bắc chúng ta là cái ổ gà. Chậc, Tam Trung đã là gì, còn không phải bị Cửu Trung đè đầu cưỡi cổ sao? Tiểu Hạ, nếu mấy người bên khu phía Nam muốn kiếm chuyện với cậu, cứ về đây nói với tớ. Có Tôn Minh Châu đây rồi, cậu cứ thoải mái nghênh ngang khắp khu Bắc!”
Cô nhóc nọ còn thấp hơn Lâm Tri Hạ nửa cái đầu, nhưng phong thái lại hệt như chị đại.
“Khu Bắc? Khu Nam?” Sáng sớm Lâm Tri Hạ đến cửa tiệm mát xa cũng từng nghe bà chủ nói qua.
“Bên chúng ta là khu Bắc, mạn phía Nam sông Kim là khu Nam.” Sau bữa cơm chiều, Tôn Minh Châu dẫn Lâm Tri Hạ ra ngoài để làm quen với môi trường xung quanh.
Xã Vinh An được xây ở ven sông, địa hình hẹp dài, bị một nhánh sông chia ra làm hai nửa, trên bản đồ nom cứ như hạt đậu phộng mập mạp. Khu Bắc phần lớn là người làm công và người buôn bán nhỏ lẻ, bệnh viện xã và trường học đều nằm bên đây, an ninh trật tự xem chừng tốt hơn nhiều.
“Khu Nam mới đúng là ổ gà rừng, cả dãy nhà đều chăng đầy đèn lồng đỏ.” Tôn Minh Châu nháy mắt với Lâm Tri Hạ, “Bà nội chưa bao giờ cho tớ đi chơi ở khu Nam vào buổi tối. Đám nhóc khu Bắc và khu Nam cũng không chơi được với nhau, con trai hai bên thường xuyên đánh đấm lắm. Cậu không biết đánh nhau phải không?”
Tôn Minh Châu đánh giá làn da trắng nõn và cơ thể gầy gò của Lâm Tri Hạ một hồi, cảm thấy bản thân vừa hỏi điều vô nghĩa.
Lâm Tri Hạ lười nhác chớp đôi mắt to, nói: “Tớ có thể dùng ná.”
Chỉ trẻ con mới dùng ná thôi.
Tôn Minh Châu có chút khinh thường, nhưng dù sao thì trai đẹp thường không dùng đến nắm đấm.
Lâm Tri Hạ đương tuổi trổ giò, cái cằm nhọn xinh xắn, chóp mũi hơi vểnh lên, đôi môi phớt hồng, mắt mèo đen láy. Cơ thể cậu đang phát triển nên rất gầy, làm lộ ra cần cổ thon dài tinh tế. Thân là đứa trẻ được học hành giáo dục nên khí chất của cậu có phần đặc biệt hơn cả. Lâm Tri Hạ cũng không phải dạng thanh cao cỡ nào, thế nhưng trên người cậu lại mang theo chút hờ hững, khiến người ta muốn nhìn cậu nhiều hơn đôi lần.
Tôn Minh Châu dẫn Lâm Tri Hạ đi khắp ngõ hẻm. Cô như được mặc trên người chiếc váy mới, thu về bao chú ý và ước ao, lòng hư vinh cũng vì thế mà được thỏa mãn hết nấc.
“Minh Châu, đây là bạn học của cậu à? Nhìn đẹp trai thật á.”
“Hàng xóm mới của tớ đó, tên là Lâm Tri Hạ, học sinh Cửu Trung cơ đấy!”
“Trời, học sinh giỏi luôn nha!”
Bà chủ tiệm bánh ngọt Cung Đình lén lút đưa bánh mì bơ nướng hỏng cho hai đứa nhỏ.
Lâm Tri Hạ cắn một miếng bánh ngọt, liếm môi một cái, vui vẻ nheo mắt lại, nom giống hệt một chú mèo.
“Lâm Tri Hạ, tại sao cậu được đặt cho cái tên này?” Tôn Minh Châu hỏi.
Lâm Tri Hạ đáp: “Tớ sinh vào tháng Sáu đầu hạ. Lúc mẹ sinh tớ, ngoài cửa sổ có tiếng chim hót líu lo không ngừng như đang báo tin vui cho mẹ. Về sau mẹ đọc thơ trong sách tìm tên cho tớ, thấy có câu ‘Tàn oanh tri hạ thiển, xã vũ báo niên đăng'(*) nên bèn đặt tên tớ là Tri Hạ.”
(*) Đây là một câu thơ của Vi Ứng Vật, tạm dịch: Oanh kêu rồi mới tới hè – Đầu xuân mưa bụi, lúa mè đầy kho.” Này mình được một bạn trên cfs giúp đỡ, cảm ơn bạn nhiều nhen.
“Dễ nghe thật đấy.” Tôn Minh Châu ao ước, “Ba mẹ cậu đều có học cả, mẹ tớ đến cả tiêu đề tin tức trên TV còn không đọc được hết kia kìa.”
“Minh Châu!” Một lũ nhóc vội vàng chạy tới từ con hẻm đối diện, “Anh Sài sắp đánh nhau cùng đám người Trương Tiểu Thiên ở cửa sông, nghe đồn là vì Trương Tiểu Thiên tán tỉnh bồ của anh Sài hay sao ấy! Đi xem không?”
“Hả?” Tôn Minh Châu nhảy dựng lên, phấn khích vung vẩy hai bên búi tóc, “Đi luôn chứ sao không! Tiểu Hạ, mau theo bọn tớ!”
Lũ trẻ như ong vỡ tổ tràn sang tòa nhà nằm trên con đường bên cạnh, đi men theo một cái cầu thang.
Con ngươi Lâm Tri Hạ hơi động. Cậu nhét nốt miếng bánh ngọt vào miệng, chùi tay vào áo phông, bám theo sau đám Tôn Minh Châu.
╬╬═════════════╬╬
Chương kế Tiểu Lang sẽ ra trận nè~