Chương 52: Tận thế (29)
Ái Linh ở ngoài kêu nó liên hồi
” Hệ thống, hệ thống ý ngươi là gì vậy…. hệ thống….hệ thống….”
[…..] tỉnh lại, liền hoảng loạn mà nói lớn với Ái Linh
” Ký chủ, ngươi….ngươi biết ta nhìn thấy thứ gì trong thần thức người không. Nó….nó là hắc ma đó….sao nó lại vào được….. sao người lại thu nó vào vậy. Chúng ta đã dùng Hỗn Linh Trận rồi mà, sao nó còn tác quái được vậy”
Hệ thống cứ luyên thuyên trong đầu cô, khiến cho cô đinh tai nhứt ốc.
Ái Linh liền cắt ngang nó
” Thôi đi, ngươi hoảng gì chứ “
[….] giả lập ra một bé mèo cắn khăn, khóc thút thít như ấm ức lắm vậy
” Ký chủ, người mắng ta, ta chỉ là đang quan tâm người thôi mà “
Ái Linh liền vạch trần bộ mặt của nó
” Là quan tâm ta hay là sợ ta có chuyện liền sẽ ảnh hưởng tới ngươi hả “
Hệ thống bị nói trúng tim đen liền câm nín.Nó thiết nghĩ sao ký chủ có thể giỏi như vậy chứ.
[…..] e hèm một tiếng liền nghiêm túc trở lại
” Ký chủ, người mau lấy nó ra khỏi thần thức, để ta tìm cách giải quyết nào “
Ái Linh trong lòng cười thầm, nhiều lúc cô thấy hệ thống hành xử quái gở nhưng vẫn thấy được tâm tính nó cũng tốt.Ái Linh lập tức lấy tiểu Diệp ra khỏi thần thức.
Ái Linh hiện tại mới nhìn thấy rõ được là có một làn khói trắng như sương mà uốn lượn dọc thân của tiểu Diệp.
Ái Linh liền phóng ra một dây leo nhỏ tiếp cận vòng bảo hộ xanh bên ngoài. Nhưng khi chạm đến vòng bảo hộ xanh thì nó lập tức phản lực mà khiến dây leo lùi lại.
[….] giải thích
” Mỗi Thiên Địa Dị Bảo đều có cơ chế bảo vệ riêng khi mình đang trong trạng thái suy yếu.Chắc rằng của tiểu Diệp là phản lực lại sự tấn công bên ngoài “
Ái Linh liền nêu lên sự thắc mắc của mình
” Vậy tại sao Hắc ma lại vào được mà không bị ngăn cản. Chẳng lẽ vòng bảo vệ đó không thể ngăn chặn linh hồn à “
[….] liền nói với giọng hơi kinh ký chủ khi mà nhìn thấy sự không hiểu biết gì của cô
” Tất nhiên là nó sẽ bảo hộ hết những vật có ý định với tiểu Diệp rồi. Chắc là Hắc ma khi tiếp cận với tiểu Diệp tâm tư thuần khiết không mang bất kỳ ý niệm gì nên nó mới không phát giác đấy “
Ái Linh giật giật khoé miệng, đúng là hệ thống vẫn không thể hoà thuận mà sống chung được.Cô xin rút lại những suy nghĩ khi nãy vừa nghĩ tốt về nó.
Ái Linh đã quen với tính dở dở ương ương của nó nên bỏ ngoài tai mà hỏi
” Vậy giờ ta phải làm sao “
[….] bất đắc dĩ mà nói
“Lúc nãy ta mới kiểm tra thì thấy Hắc ma hiện giờ chả khác gì một linh hồn vô hại, không có lực công kích.Chỉ khác là ký chủ phải nuôi thêm một đứa thôi. Mà tiểu Diệp cần sự nuôi dưỡng của ký chủ mới nhanh chóng phát triển được. Chứ bây giờ mà ký chủ để tiểu Diệp bên ngoài thì không biết tới mùa quýt năm nào nó mới hoá hình được nữa “
Ái Linh nghe hệ thống nói liền yên tâm mà thu tiểu Diệp vào thần thức. Dù sao thì nuôi một đứa hay hai đứa cũng có khác gì nhau là mấy đâu.
Ái Linh suy nhược tàn tạ mà đi ra khỏi hang động, tới chỗ đoàn của Thiên Quân. Thấy bọn họ vẫn nằm la liệt trên đất, điểm khác biệt là chất lỏng màu đen bao quanh họ đã biến mất mà thôi.
Ái Linh nghi hoặc hỏi hệ thống
” Sao đám người này còn chưa tỉnh, chẳng lẽ là vẫn chưa thoát khỏi mộng cảnh sao “
[…..] nhàn nhạt nói
” Thời gian cô mộng ma chết còn chưa tới một tiếng. Có lẽ là mấy người này do ảnh hưởng của mộng cảnh nên còn suy yếu nên chưa tỉnh thôi “
Ái Linh chề môi dè bỉu
” Thật yếu, ta chiến đấu cực khổ, mấy người này chỉ có nằm đây mà còn bị suy yếu. Chẳng lẽ bây giờ ta còn phải đợi bọn họ tỉnh dậy sao”
[….] cũng bắt chước bộ dạng lúc nãy của Ái Linh, chề môi mà dèn bỉu
” Ký chủ, người cũng nên xem bộ dạng hiện tại của mình, cũng không khá khẩm hơn họ là bao đâu. Với nếu muốn họ tỉnh lại thì chỉ cần tác động vật lý là được thôi “
Ái Linh cảm thán số phận mình xui xẻo mới rước phải hệ thống hay cà khịa ký chủ như vậy.
Khi cô lia mắt qua chỗ Thiên Quân đang nằm thì liền nảy ra sáng ý. Cô đi tới chỗ hắn ta, săn tay áo lên tát bôm bốp vào mặt hắn.
Thấy Thiên Quân nhập nhoè tỉnh dậy liền hạ giọng hỏi han ân cần
” Anh, anh không sao chứ “
Thiên Quân tay đỡ đầu đang đau nhói, giọng yếu ớt trả lời
” Không sao “
Ái Linh đột nhiên trầm mặt, nở nụ cười
” Vậy thì không tốt rồi, tại sao mày không chết trong mộng cảnh luôn đi”
Thiên Quân tưởng mình nghe nhầm liền hỏi lại
” Em…nói gì vậy “
Ái Linh đứng lên từ trên cao mà nhìn xuống
” Tao chính là nói, kẻ đê tiện chiếm thân xác anh tao như mày tại sao vẫn còn sống chứ “
Hắn hơi ngạc nhiên giây đầu, giây sau đã lấy tay che mặt mà cười lớn
” Mày biết từ khi nào “
Đôi mắt lộ ra kẻ tay của hắn tràn ngập sát ý
Ái Linh mặt lạnh tanh
” Từ lúc gặp lại mày, tao đã biết mày không phải anh trai tao “
Hắn cúi mặt xuống không biểu lộ sắc thái nào
” Ồ vậy sao “
Tiếp theo liền đột ngột đứng lên bốp lấy cổ của Ái Linh mà từ từ nhất lên. Hắn nhất ngày càng cao, tay cũng siết ngày càng chặt.
Ái Linh phóng dây leo ra nhưng không phải đánh hắn. Cô quất dây leo đánh cho mấy người kia tỉnh dậy.
Hắn phát giác ra liền muốn buông tay, ai ngờ Ái Linh lại lấy hai tay ghì chặt tay hắn lại không cho thu về.
Những người kia tỉnh lại liền thấy cảnh tượng Thiên Quân đang như điên mà siết cổ em trai mình thương yêu nhất kia.