Chương 48: Tận thế (24)
[…] lo lắng mà thúc giục
” Ký chủ, sao rồi người có nói chuyện được với Diệp không “
Ái Linh nhẹ lắc đầu, trên khuôn mặt là một hồi thất vọng.
Hiện tại mồ hôi đầy trên trán Ái Linh, sắc mặt cô dần nhợt nhạt. Hệ thống cũng bắt đầu lo lắng, suy nghĩ nhiều phương án khả thi hơn để ký chủ thoát khỏi tình cảnh này.
Lá chắn mà Ái Linh tạo ra hiện tại đã bắt đầu không chống đỡ được công kích của đám dơi kia.
Bọn chúng cứ như có linh tính mà hết lần này đến lần khác như mũi tên mà đâm sầm vào một chỗ trên lá chắn.
Có vài con đã lập tức ngã xuống khi đâm vào lá chắn.Nhưng dường như nhiêu đó không thấm thía gì so với chúng. Vẫn có vô số dơi từ sâu trong hang động tối đen lao ra như con thiêu thân mà đâm vào lá chắn.
Ái Linh dần lùi bước chân về sau, đi ra khỏi không gian chật hẹp này. Hiện tại cô đã ra tới trung tâm hang động,nơi mà có tám cái cửa hang nhỏ lúc đầu.
Lúc này cô mới khiếp sợ trước bao nhiêu là con dơi trước mặt.Chúng bâu đen kín mọi nơi xung quanh hang động to lớn này.
Ái Linh cố gắng vừa tạo lá chắn vừa dùng dây leo quất rơi được một số con dơi. Không gian ban nãy đã hạn chế phạm vi hoạt động của cô.Nếu như lúc đầu là không gian lớn này thì cô cũng không lâm vào tình cảnh hiện tại.
[…] đột nhiên nãy ra sáng kiến
” Ký chủ, tôi vừa nghĩ ra cách để chúng ta thoát khỏi cảnh này…”
Ái Linh nghe kế hoạch của hệ thống xong liền biết kế hoạch này nếu thành công thì sẽ toàn vẹn về mọi mặt.Nhưng nếu như không thành công, vậy thì ngay cả tro cốt cũng không còn để mà hốt.
Ái Linh nghĩ nghĩ liền bắt đầu làm theo kế hoạch của hệ thống, dù sao bây giờ cô cũng không còn gì để mà mất nữa.
Ái Linh giảm sức mạnh ở lá chắn đi một ít, dây leo thì vẫn hoạt động để giảm sự tấn công của đám dơi kia.
Đằng cửa hang động nhỏ thứ tư, cô bện dây leo xung quanh để bịt cửa hang lại, chỉ chừa ra một lỗ hỏng nhỏ.Cánh cửa được bện từ dây leo có vô số gai nhọn trồi lên.
Khi lá chắn bảo vệ Ái Linh bắt đầu có vết nứt thì bên cửa hang cánh cửa cũng đã hoàn thiện.Ái Linh dần lùi về gần sát cửa hang, cô thu dây leo đang tấn công bọn dơi lại.
Bọn chúng thấy vậy liền liên tục đâm vào một chỗ trên lá chắn.Khi thấy vậy Ái Linh liền lập tức giải trừ lá chắn.Có nhiều con không thắng kịp liền lao xuống đất.
Khi chúng chưa định hình lại thì Ái Linh đã phi người mà lọt vào hang động.
Ái Linh lập tức che lại lỗ hổng bằng lưng mình để dị năng có thời gian khởi động lại mà bịt lỗ hổng kia.
Trong lúc đó đám dơi ngoài kia đã thấy được phần lưng của cô qua lỗ hổng đó.Chúng bâu lại mà cắn xé hút máu cô.Có vài con không chen chúc được mà bị gai nhọn trên dây leo đâm cho toé máu.
Khi dị năng khởi động lại và bịt được lỗ hỏng.Thì thời gian chỉ qua vài giây mà phần thịt ở lưng của Ái Linh đã trở thành một mớ bầy nhầy, máu me hỗn độn.
Sắc mặt cô hiện tại như người chết vậy, môi tái nhợt, mắt lờ đờ. Ái Linh gục xuống, cô nằm sấp trên dất.Dị năng mộc trong người hiện tại đã không đủ để chữa trị vết thương được nữa.
[…] nhắc nhở Ái Linh
” Ký chủ, trong người cô còn ít năng lượng,cô mau dùng Độc Hoa lên chúng đi”
Ái Linh nghe lời nhắc của hệ thống, dùng nốt dị năng còn lại, thi triển Độc Hoa. Dị năng cạn kiệt, cô cũng ngất xỉu, nằm xụi lơ trên mặt đất.
Đám dơi bên ngoài cứ đâm sầm vào cửa hang một cách quyết liệt.Bọn chúng bị gai nhọn đâm chết rất nhiều, xác dơi ở trên cửa dây leo bị Độc Hoa hút cho khô queo.
Độc Hoa hút được dưỡng chất cũng khiến cho sắc mặt Ái Linh dần trở nên hồng hoà hơn. Bờ môi tái nhợt cũng dần đỏ mộng trở lại.
Ái Linh nhẹ cử động ngón tay, dần mở mắt. Lúc cô định chòm người đứng dậy thì một cơn đau nhói ở lưng khiến cô nhớ lại mà nằm im. Ái Linh dùng thuật pháp chữa trị vết thương ở lưng.
Khi vết thương lành thì cô cũng được hoạt động bình thường. Ái Linh nhìn phần máu thấm đẫm dây leo xanh của mình ở cửa hang. Cô liền cho nhiều hoa nở trên dây leo hơn để hấp thụ hết bọn dơi chết thành đống ngoài kia.
Khi năng lượng đã đầy, Ái Linh cũng thoả mãn mà đi sâu vào hang động.
Bọn dơi kia như điên mà lao vào tấn công cô như vậy.Thì chắc chắn trong hang động này một là có bảo vật còn hai chính là nơi ẩn nấu của mộng ma kia.
Ái Linh đang đi thì đột nhiên nghe thấy tiếng của Tiểu Diệp.
Truyện đề cử: Vạn Cổ Chí Tôn
” Ngươi không đuợc như vậy, tránh ra, tránh ra.Hức…oa oa…huhu…”
Ái Linh nghe tiếng của nói của cô bé như có như không mà nghi hoặc rằng mình bị ảo giác.