Chương 190 Còn không mau mở ra cho Hoàng Hách đi!
- Trang Chủ
- Thần y xuất chúng - Hoàng Hách (Truyện full tác giả: Lục Thủy)
- Chương 190 Còn không mau mở ra cho Hoàng Hách đi!
Dù sao Hoàng Hách có thực lực của tầng hai ngự khí, khả năng cảm nhận mạnh hơn người bình thường rất nhiều, lúc này anh đã nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài vọng vào, tiếng bước chân lúc này đang đi nhanh về phía phòng thẩm vấn của Hoàng Hách, hơn nữa từ tần suất tiếng bước chân có thể đoán được lúc này có rất nhiều người đang đến.
Nhưng nhìn bộ dạng của mấy tên cảnh sát còn lại rõ ràng không phát hiện ra tiếng bước chân bên ngoài. Nhưng tiếng bước chân không ngừng lại gần, nên những người này cuối cùng cũng nghe thấy được những tiếng bước chân đó.
“Có chuyện gì thế, nửa đêm mà ồn ào vậy!”, đội trưởng Lý nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, không khỏi nhíu mày. Lúc này đã là 2 giờ sáng, bình thường mà nói trong chi đội cảnh sát giao thông ngoài mấy người cảnh sát trực ca ra thì làm gì còn người nào khác?
Cũng đúng lúc này, bên ngoài phòng thẩm vấn vang lên tiếng gõ cửa “cộc cộc”, hơn nữa nghe tần suất của tiếng gõ cửa, có vẻ như có chuyện vô cùng gấp gáp.
“Ai đấy, gõ cái gì mà gõ, vội đi đầu thai hay sao?”, đội trưởng Lý bực mình lẩm bẩm một câu, sau đó ánh mắt anh ta nhìn sang tên cấp dưới ra hiệu người kia đi mở cửa.
Tên cảnh sát đó nhận được chỉ thị của đội trưởng, lập tức đi ra phía cửa, nhanh chóng mở cửa phòng thẩm vấn ra.
Nhưng còn chưa chờ cho cậu ta mở hẳn cửa ra, một đám người lập tức xông vào, người đứng đầu là một người trung niên mặt vuông vắn, bên cạnh người này là một ông lão râu tóc bạc phơ, thấy Hoàng Hách, khuôn mặt bất giác nở nụ cười.
Hoàng Hách cũng gật đầu với ông lão, nhưng anh không lên tiếng, anh có thể nhìn ra được, buổi tối hôm nay, người trung niên mặt vuông vắn kia mới là nhân vật chính.
Đội trưởng Lý thấy đám người đột nhiên lao vào phòng thẩm vấn, trong mắt bất giác lộ ra vẻ khó hiểu. Đám người này anh ta không quen ai cả, nhưng người đàn ông mặt vuông vắn kia nhìn lại cảm thấy hơi quen, hình như đã từng gặp ở đâu đó. Chỉ là nhất thời đội trưởng Lý không nhớ ra nổi.
Nhưng lúc này, tên cấp dưới của đội trưởng Lý đã lớn tiếng quát lên: “Các người là ai, đây là khu vực thẩm vấn, mẹ kiếp là ai đã cho mấy người vào đây hả!”.
Đội trưởng Lý nhìn cấp dưới của mình và không hề ngăn lại. Anh ta cũng muốn biết những người này rốt cuộc muốn làm gì.
Nhưng lúc này không ai để ý lời nói của tên cảnh sát kia, nhất là người đàn ông trung niên mặt vuông vắn, ánh mắt của anh ấy chỉ nhìn lướt qua phòng thẩm vấn một lượt, rồi dừng lại ở phía Hoàng Hách.
“Ha ha, vị này là Hoàng Hách đúng không?”, người trung niên mặt vuông vắn cười ha ha nói, trên khuôn mặt lộ vẻ ái ngại: “Đã được ông Liễu nói về Hoàng Hách cậu đã lâu, không ngờ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau lại trong tình huống như thế này”.
Vừa nói, người đàn ông trung niên giơ tay ra định bắt tay với Hoàng Hách, nhưng khi anh ấy nhìn thấy chiếc còng tay sáng loáng trên tay Hoàng Hách, khuôn mặt không khỏi ái ngại.
“Còn không mau mở ra cho Hoàng Hách đi!”, anh ấy trừng mắt với đội trưởng Lý, nói với giọng đầy uy nghiêm.
Đội trưởng Lý thấy người đàn ông trung niên này trừng mắt nhìn mình, cơ mặt bất giác giật một cái. Chính cái nhìn của người trung niên vừa rồi khiến đội trưởng Lý cảm thấy vô cùng áp lực. Thế là trong lòng đội trưởng Lý lập tức trở nên nghiêm nghị. Anh ta nhìn người trung niên, trong lòng cố nhớ xem mình đã từng gặp người trước mặt đây ở đâu.
“Anh tưởng anh là ai mà muốn tôi mở khóa thì tôi phải mở?”, nhưng khi đội trưởng Lý còn đang nghĩ xem rốt cuộc đã từng gặp người này ở đâu, thì cấp dưới của anh ta đã lớn tiếng chửi: “Có biết đây là đâu không? Đây là chi đội cảnh sát giao thông, đội trưởng Lý của chúng tôi mới là người có chức vụ lớn nhất, anh là ai, dựa vào đâu mà ra lệnh cho đội trưởng Lý của chúng tôi?”.
Nhìn bộ dạng hống hách của cấp dưới, đội trưởng Lý lúc này thực sự chỉ muốn bóp chết cậu ta. Leo lên được vị trí bây giờ của anh ta, đội trưởng Lý đương nhiên cũng là người thông minh. Tuy anh ta là chi đội trưởng của chi đội cảnh sát, nhưng thân phận như vậy trên quan trường rõ ràng chẳng là gì cả, ở Cao Thành, tóm đại một người cũng tóm được ngay người có chức vị cao hơn anh ta. Nếu người trước mặt đây là người chức cao hơn anh ta, vậy thì anh ta đâu thể đắc tội được.
Nhưng không ngờ khi người trung niên mặt vuông nghe thấy lời tra hỏi của tên cảnh sát, lại chỉ dửng dưng trả lời: “À, tôi chỉ là một nhân viên công vụ bình thường thôi”.
“Ha ha, nhân viên công vụ bình thường?”, khuôn mặt tên cảnh sát đó bất giác lộ vẻ khinh bỉ: “Một nhân viên công vụ bình thường cũng xứng để chỉ tay năm ngón ra lệnh cho chúng tôi? Còn không mau cút đi, nếu còn làm phiền chúng tôi thẩm vấn phạm nhân, cẩn thận tôi gán cho anh tội chống đối người thi hành công vụ!”.
Vừa nói, tên cảnh sát này còn đắc ý nhìn cấp trên của cậu ta một cái, như thể đang cố ghi điểm với cấp trên.
Đội trưởng Lý lúc này cũng thở phào một hơi. Nếu người này là vị quan nào đó, thì vừa rồi đã nói rõ ra thân phận của mình rồi, nếu như vậy, chi dù là chức quan chưa bằng đội trưởng Lý, thì đội trưởng Lý đương nhiên cũng sẽ để cho anh ấy chút thể diện. Nhưng người này lại nói chỉ là một nhân viên công vụ bình thường, khiến đội trưởng Lý cảm thấy yên tâm rất nhiều.