Chương 1409 Làm sao vậy, chủ nhân?
Hỏa diễm tắt, Mệnh Kiếm Ảnh, quỷ tỉ và một chiếc nhẫn trữ vật rơi xuống đất.
Mạc Phàm phóng thần thức quét xung quanh mấy lần, xác nhận Long Ảnh đã tử vong hoàn toàn, lúc này mới đóng Cửu Cực Chi Môn.
Theo Cửu Cực Chi Môn đóng lại, khí tức trên người hắn nhanh chóng suy giảm, không chỉ như vậy, Kim Đan của hắn vốn từ năm đạo thụ văn biến mất ba đạo, chỉ còn lại hai đạo, lập tức từ Kim Đan trung kỳ biến thành Kim Đan sơ kỳ, tu vi giảm một tiểu cảnh giới.
Mạc Phàm cũng không để ý, Mệnh Kiếm Ảnh, nhẫn trữ vật của Long Ảnh và quỷ tỉ bay vào tay hắn.
Long Ảnh đến nằm ngoài dự kiến của hắn, cho dù hắn có Mệnh Kiếm Phù, Hồng Liên Nghiệp Hỏa, nhưng nếu không tăng thực lực tới cực hạn thông qua Cửu Cực Bí Pháp, hắn sẽ như đứa bé cầm thanh kiếm đối phó người lớn, không phải là đối thủ của Long Ảnh.
Chỉ cần giải quyết được Long Ảnh là tốt rồi, tu vi rút đi cũng không sao.
– Chủ nhân, người này là?
Quỷ Mị Nhi thấy Long Ảnh bị giết, căng thẳng trong lòng buông lỏng, lúc này mới hỏi.
Lúc trước cô thấy Mạc Phàm rất tức giận, vẫn không dám mở miệng.
– Người trước đó phái tới.
Mạc Phàm cất quỷ tỉ đi, thản nhiên nói.
Khi nói chuyện hắn cũng không vội rời khỏi Quỷ Vực, mà cầm Mệnh Kiếm Ảnh, đặt Mệnh Kiếm Ảnh vào trong Mệnh Kiếm Phù trong tay.
Mệnh kiếm có tổng cộng chín thanh, mỗi một thanh đều có công hiệu khác nhau.
Nhưng thực ra chín chuôi kiếm này lấy từ trên thân kiếm Thiên Đạo Mệnh xuống.
Mệnh Kiếm Phù của hắn là phù lục trên kiếm Thiên Đạo Mệnh, Mệnh Kiếm Ảnh là bóng của thanh kiếm này.
Hai thanh kiếm này bất luận là thanh nào đều yếu hơn chút, nhưng hợp lại với nhau, mới có thể dung hợp ra một thanh càng mạnh hơn?
Phù văn trên Mệnh Kiếm Phù vừa gặp được Mệnh Kiếm Ảnh, phù văn nhanh chóng khởi động, chỉ trong phút chốc đã nuốt hết Mệnh Kiếm Ảnh, phù văn trên Mệnh Kiếm Phù nhanh chóng phai nhạt đi, nếu không nhìn kỹ gần như không thấy sự tồn tại của Mệnh Kiếm Phù.
Hơn nữa Mệnh Kiếm Phù vốn không có bóng dáng lại có thêm bóng dáng.
Mạc Phàm không thưởng thức uy lực của mệnh kiếm mới, liền cất mệnh kiếm đi, ánh mắt nhìn về phía nhẫn trữ vật.
Long Ảnh đã chết, Thuận Thiên Thuật đã được giải trừ.
Nhưng Vạn Niên Tuyệt vẫn còn trên người Tiểu Vũ, hắn chỉ có thể tạm hoãn nửa năm, lúc này hắn còn phải tới Ngạo Nhật Sơn Tông cứu Tiểu Tuyết.
Vốn không có nhiều thời gian, bây giờ càng gấp hơn rồi.
Trái lại hắn có thể giải Vạn Niên Tuyệt, nhưng cần mấy nguyên liệu ở Tu Chân giới.
– Không biết trong cái nhẫn này có thứ có tác dụng với Tiểu Vũ không?
Một nhánh thần thức của hắn tiến vào trong nhẫn, không ít thứ xuất hiện trong mắt hắn.
Trong nhẫn trữ vật có không ít nguyên liệu, dược vật, pháp khí, đan dược, cũng có không ít thiên tài địa bảo, thứ cần cho tu sĩ Nguyên Anh đều ở bên trong, có thể nói giá trị con người rất phong phú.
Cái nhẫn này ném vào tay một tu sĩ bất kỳ ở Địa Cầu, đều là kỳ ngộ không nhỏ, dù sao cũng là nhẫn trữ vật của tu sĩ Nguyên Anh.
Nhưng Long Ảnh có thể sử dụng Vạn Niên Tuyệt, hắn lại không có biện pháp giải trừ, đồ trong nhẫn của anh ta cũng vô dụng.
Hắn vừa định ném nhẫn cho Quỷ Mị Nhi, bỗng nhiên lông mày nhíu lại.
Ý niệm vừa động, một vòng tròn đen tuyền và mấy tảng đá cỡ hạt đậu phồng trong gói cũ nát xuất hiện trong tay hắn, vui mừng xuất hiện trong đáy mắt hắn.
Vòng tròn này tên là Vũ Quang Bàn, nếu hắn nhớ không nhầm, đây là một trong những pháp bảo của Phản Quang Môn môn phái đã biến mất.
Pháp bảo này trái ngược với Trụ Quang Bàn của Phản Quang Môn, Trụ Quang Bàn có thể tăng nhanh tốc độ thời gian, bên trong mấy chục năm, bên ngoài chỉ một năm, Vũ Quang Bàn cộng thêm tinh thạch thì có thể khiến tốc độ thời gian chậm lại, bên ngoài mười năm, bên trong một năm.
Có Vũ Quang Bàn này, cho dù là cấp thấp nhất, nếu đặt Tiểu Vũ ở bên trong cũng có thể hoãn thời gian phát tác Vạn Niên Tuyệt.
Tuy không tìm được giải dược giải trừ Vạn Niên Tuyệt, nhưng có thứ này là được.
Nếu ngay cả Vũ Quang Bàn cũng không có, hắn chỉ có thể mạo hiểm mang Tiểu Vũ tới Tu Chân giới rồi.
Hiện giờ hắn không cần.
– Cho cô thứ này, bên trong có không ít thứ có tác dụng với cô.
Mạc Phàm cất Vũ Quang Bàn và mấy tinh thạch đi, đưa nhẫn cho Quỷ Mị Nhi.
Long Ảnh là Quỷ Ảnh Nhất Tộc, rất nhiều thứ tu sĩ nhân loại không dùng được, nhưng có tác dụng với Quỷ Mị Nhi.
– Chủ nhân, đây là?
Quỷ Mị Nhi nhìn thoáng qua nhẫn, không dám nhận lấy.
– Trong nhẫn này có một số thứ thích hợp với cô, tôi sẽ nhanh rời khỏi Địa Cầu một khoảng thời gian, nếu trong thời gian này có người phạm Mạc gia tôi như lúc trước, tôi hi vọng cô có thể giết kẻ đó, mà không phải bị giết.
Mạc Phàm nói với vẻ nghiêm túc.
– Dạ, chủ nhân, chắc chắn Quỷ Mị Nhi sẽ không cô phụ sự kỳ vọng cao của chủ nhân.
Quỷ Mị Nhi nghe lời Mạc Phàm nói, lúc này không do dự nữa, cất chiếc nhẫn kia đi.
Mạc Phàm làm xong những chuyện này thì không ở lại, quỷ tỉ xuất hiện, Truyền Tống Trận được mở ra.
…
Đồng thời ở Ngạo Nhật Sơn Tông, nơi Long Ngạo Thiên bế quan.
Đôi mắt anh ta mở ra, trong mắt anh ta hiện lên dị sắc.
Long Diệt và Long Nô thì không nói, quả thực thực lực hơi yếu một chút, nhưng còn có Long Ảnh.
Bình thường Long Ảnh ít khi lộ diện, ở Ngạo Nhật Sơn Tông không có danh tiếng lắm, nhưng anh ta biết thực lực của Long Ảnh còn trên anh ta.
Hơn nữa Long Ảnh cầm mệnh kiếm trong tay thì không nói, anh ta còn am hiểu dùng độc, ám sát, người như vậy mà vẫn chết.
– Tiểu tử này không đơn giản.
Long Ngạo Thiên lẩm bẩm.
– Làm sao vậy, Ngao Thiên, có vẻ con có chuyện phiền lòng.
Cách mật thất không xa, một lão giả tóc bạc tiên phong đạo cốt, nhưng sắc mặt rét lạnh cảm nhận được Long Ngạo Thiên tỉnh lại, hỏi.
– Không có gì, chỉ là mấy con chó nuôi bị một con kiến cắn chết.
Lông mày Long Ngạo Thiên giãn ra, nói với vẻ khinh thường.
– Con kiến này không đơn giản, cần ta an bài người đi giải quyết không?
Lão giả lạnh lùng nói.
– Không cần làm phiền sư phụ, một con kiến mà thôi, lợi hại mấy cũng chỉ là con kiến, không thể tạo nên sóng gió gì, con còn hậu thủ khác đối phó tên đó.
Long Ngạo Thiên nói với vẻ tự tin.
– Vậy là được rồi, nhưng ta phải nhắc nhở con một câu, đừng vì một con kiến mà ảnh hưởng tới Đại Bỉ.
Lão giả lớn tiếng nói.
Nói xong ông ta nhắm mắt lại.
– Dạ, sư phụ.
Long Ngạo Thiên cũng không tức giận, trái lại khóe miệng còn hơi nhếch lên.
Hai tay anh ta kết ấn, rất nhanh một pháp ấn biến mất vào trong không trung.
Long Ngạo Thiên cười lạnh lùng, tiếp tục tiến vào trạng thái tu luyện.
Pháp ấn này vừa biến mất, trong Quỷ Vực, một chấm đen bay từ nơi Long Ảnh hóa thành tro tàn ra.
Điểm đen chớp lóe, liền biến mất trên người Quỷ Mị Nhi.
Chân Mạc Phàm mới rời khỏi Quỷ Vực, bỗng nhiên lông mày hắn nhíu lại rồi dừng bước, thần thức quét trong Quỷ Vực.
– Làm sao vậy, chủ nhân?
Quỷ Mị Nhi tò mò nói.
Thần thức của Mạc Phàm quét trong Quỷ Vực mấy lần, lúc này mới thu hồi thần thức.
Một khắc trước hắn cảm nhận được rõ một chút khí tức kỳ lạ xuất hiện.
Nhưng quét mấy lần, vậy mà không tìm thấy.
– Không có gì, chúng ta đi thôi.
Mạc Phàm không để ở trong lòng, nói.