Chương 6797 Thế nào là gia nhập bọn chúng?”
Nguyệt Thanh Ảnh hoảng hốt hỏi: “Chúng ta đưa tiền hết rồi, sao đám đó lại trưng binh em nữa?”
Nguyệt Hằng thở dài: “Vô dụng cả thôi, bọn chúng đang chiến tranh với Dị tộc phía đông, nghe nói quân đã chết hơn một nửa nên bây giờ rất cần nguồn chiêu mộ lính. Bạn bè em cũng đã hối lộ rồi, nhưng đều bị bắt hết, họ đã đưa thẳng ra tiền tuyến cả rồi!”
Nguyệt Hằng sợ hãi nói với Ngô Bình: “Anh rể cứu em đi. Tu vi của em không cao, nếu ra tiền tuyến chả khác nào chịu chết!”
Ngô Bình vỗ vai hắn ta nói: “Đừng sợ”.
Ngay sau đó, đã có người vội vàng vào báo lại: “Tiểu thư, người chiêu binh đang ở ngoài viện yêu cầu chúng ta giao người!”
Nguyệt Thanh Ảnh tức giận nói: “Đám người này được voi đòi tiên, chị đây đi nói chuyện với chúng!”
Ngô Bình giữ cô lại nói: “Em ở lại đây, anh ra ngoài xem sao”.
Trước cửa biệt viện có một đội lính mười mấy người đang đứng, người cầm đầu là một võ tướng mặc áo giáp bạc. Gương mặt của hắn sta rất hung dữ, vừa thấy Ngô Bình bước ra, đã quan sát từ trên xuống dưới rồi hỏi: “Tu vi của ngươi đạt đến đâu rồi?”
Ngô Bình đã biến thành Lý Nhàn, bình tĩnh nói: “Đạo Cảnh tần sáu! Sao, ngươi cũng muốn bắt lính à?”
Đôi mắt của tên tướng quân kia sáng lên nói: “Đạo Cảnh tầng tốt lắm! Tên ngươi là gì, xuất thân từ đâu để ta ghi lại. Mai ngươi phải đến chiêu binh để đăng ký!”
Ngô Bình: “Ta không có hứng thú tham gia quân ngũ, cũng sẽ không đi đăng ký”.
Tướng quân mặc áo giáp bạc trừng mắt quát: “Dám cãi quân lệnh, chém!”
Ngô Bình nhướng mày nói: “Vậy ngươi chém thử xem!”
Tướng quân mặc giáp bạc lập tức rút đao, một đống sát khí lập tức bắn ra. Trên đạo có khí tức của cường giả Hỗn Độn Cảnh, chứng minh cây đao này không phải dạng vừa, nó phong ấn lực lượng cường giả Hỗn Độn.
“Ngươi chắc chắn cãi lệnh tổng động viên sao?”. Tướng quân áo giáp bạc hỏi lần nữa.
Ngô Bình: “Đúng vậy, ta từ chối”.
“To gan!”
Đao dài nhắm thẳng vào đầu anh mà chém xuống, hắn ta muốn chém chết Ngô Bình.
Ngô Bình đứng im, bình thản nói: “Định!”
Khoảng cách của đao còn cách anh nửa thước lập tức dừng ngay ở không trung, tướng quân áo giáp bạc cũng không thể cử động với bộ mặt khiếp sợ. Tu vi của hắn ta rất cao cũng là tu sĩ Đạo Cảnh tầng năm, đao đang cầm là thần binh Hỗn Độn. Nhưng nó lại chẳng có tác dụng gì, còn bị một lệnh của đối phương đã bị kiểm soát!
Ngô Bình hỏi hắn ta: “Ngươi còn muốn chiêu mộ nữa không?”
Gương mặt của tướng quân áo giáp bạc đen lại hỏi: “Ngươi biết hậu quả khi chống đối với Thiên Đình không?”
Ngô Bình cười khinh: “Thiên Quyền vẫn chưa phải là Thiên Đế, Thiên Đình vẫn chưa thành lập, các ngươi có tư cách gì đi khắp nơi bắt lính như thế? Ngươi về nói với chúng biết, người Nguyệt Thị không có hứng tham gia đội ngũ, nếu không phục thì bảo trưởng quan của ngươi đến đây gặp ta!”
Dứt lời, anh đạp một cái đá bay tướng quân áo giáp bạc ra khỏi cửa, rồi xoay người quay lại viện.
Nguyệt Hằng thấy Ngô Bình trở về, thở dài hỏi: “Anh rể đã đuổi chúng đi rồi à?”
Ngô Bình: “Đi rồi, nhưng chắc còn quay lại”.
Nguyệt Hằng cười khổ: “Đám đó không có lý lẽ, chúng chỉ muốn chúng ta làm con dê thế mạng cho bọn chúng!”
Ngô Bình phát hiện có gì đó sai sai, nên nói với Nguyệt Thanh Ảnh: “Nguyệt Thị là thế lực mạnh nhất ở Thần Châu, sao bọn chúng còn dám bắt lính thế?”
Nguyệt Thanh Ảnh cười khỏi: “Các thế lực khác đều tham gia Thiên Đình, có vài kẻ còn nhận được phong thưởng. Nhưng Nguyệt gia không tham gia, nên đó cũng là nguyên nhân bọn chúng nhắm vào Nguyệt gia”.
Ngô Bình hỏi: “Thế nào là gia nhập bọn chúng?”
Nguyệt Thanh Ảnh: “Giao ra tất cả tài nguyên, địa bàn, con người cũng phải nghe và làm theo lệnh chúng sắp xếp. Đương nhiên em không chấp nhận được, nên từ chối gia nhập”.
Ngô Bình nói: “Anh thấy, bọn chúng đang tính ép Nguyệt gia tham gia đây mà”.