Chương 6796 “Đa tạ Đông gia”.
“Không nhanh vậy đâu, đầu tiên phải lập uy trước đã. Thiên chủ đã thành lập đại quân thanh trừ Dị tộc xung quanh Thiên gia, thậm chí phải trưng dụng một vài Dị tộc rồi lợi dụng hữu ích của chúng. Nhưng không bao lâu, hắn ta có thể đuổi kịp với các đối thủ tấn chức Tề Thiên Cảnh trước đó rồi thành lập Thiên Đình”.
Ngô Bình: “Sau này có nhiều người có cơ hội thăng chức lên Tề Thiên Cảnh à?”
“Nhiều lắm, ta biết thì có năm sáu người rồi, giống như Nguyên Thủy Đạo Tôn, Thái Ất Đạo Tôn, Vạn Kiếm Đạo Tôn, vân vân. Những người này đều từng khai sáng Thập Đại Tiên Giới, căn cơ thâm hậu, số mệnh cũng tăng lên. Nói thật thì họ không thua gì Thiên chủ, chỉ là vận khí Thiên chủ tốt nên thành người đầu tiên thăng chức thôi”.
Cô ấy cười nói với Ngô Bình: “Nếu Thiên Đình thập lập, ta sẽ đòi một chức vị cho phường chủ”. Cô ấy nói xong, lại ném cho anh một tấm lệnh bài.
Ngô Bình cầm lệnh bài, phát hiện đó là một pháp bảo, bên trong là không gian trữ vật, còn có thể dùng để liên lạc.
Thiên Tố Âm: “Đó là quan hàm nhị phẩm tướng quân, tuy Thiên Đình vẫn chưa thành lập nhưng đã xây dựng lên chế độ. Nhưng chỉ là tạm thời, lúc đó ta sẽ đòi một chức Đại Quan cho ngươi với Thiên Đế”.
Ngô Bình không khách sao nói: “Đa tạ Đông gia”.
Thiên Tố Âm cất đan dược đi, rồi vội vàng rời đi. Hiện tại Tây viện rất bận, gần như cô ấy không có thời gian nghỉ ngơi.
Ngô Bình đợi ở Thiên Đan Phường hai ngay, lập tức lần lượt nhận được tin tức của Nguyệt Thanh Ảnh, Hà Tử Trần, Lý Thuần Như truyền đến. Các Dị tộc gần Thiên Nguyên, Thần Châu, Đông Hải đều bị giết sạch, đại quân ra tay này tự xưng là Thiên Đình Cửu Lộ đại quân, Tứ Lộ đại quân, Nhị Lộ đại quân.
Ngô Bình giật mình, động tác của Thiên Quyền đúng là nhanh. Chỉ mới vài ngày, đã mở cuộc tấn công lớn như thế rồi.
Mấy ngày trôi qua nữa, các Lộ đại quân chia ra tiến vào chiếm giữ Thần Châu, Thiên Nguyên, Đông Hải bắt đầu lôi kéo lòng người. Những tu sĩ và môn phái xem Nguyệt Thị, Hà Thị, Tiên Kiếm Môn làm trung tâm đều cúi đầu đi theo hồi bảo vào Thiên Đình.
Lúc này, Ngô Bình rời khỏi Thiên Đan Phường, bước vào Thần Châu. Hiện tại, khí tượng của Thần Châu rất khác trước đây, người qua lại trên đường rất nhiều vả lại đều là đội binh sĩ đi tuần tra.
Anh vào biệt viện đã ở với Nguyệt Thanh Ảnh, cô nói cho anh biết hiện tại Thần Châu đã bị Thiên gia kiểm soát. Nguyệt Thị cũng phải ngoan ngoãn phối hợp theo chúng.
“Người Thiên Đình cử đến quản lý Thần Châu chính là một Lục tướng quân đấy Huyền Bình. Dưới trướng của người này có ba trăm vạn đại quân, chiến lực rất mạnh. Trong đại quân có hơn một trăm vạn là Dị tộc đại quân. Dị tộc xung quanh đều bị đánh tan rã, nên thế lực lớn nhỏ đều đi theo hắn ta”.
“Nhưng mà Lục tướng quân này quá tàn ác, hắn ta không cho phép bất cứ kẻ nào trái lệnh mình. Trước đây có một tông môn không muốn cung cấp nguồn chiêu mộ binh lính cho hắn ta, cuối cùng tông chủ đó bị chúng đánh chết, còn xử tử bảy vị trưởng lão. Những người còn lại trong môn đều tòng quân, đi ra tiền tuyến đánh trận”.
Ngô Bình không quá quan tâm mấy chuyện này, nói: “Ta thấy hiện tại có người thực lực cao trấn giữ cũng tốt hơn so với bị Dị tộc xua đuổi và giết hại”.
Nguyệt Thanh Ảnh đồng tình: “Tuy nói tốt thật, nhưng mọi người gặp nguy hiểm càng lớn. Vì ngoài tu sĩ Thần Thông Cảnh ra, có hơn một nửa đều muốn vào trong quân đội đó”.
Ngô Bình: “Hèn chi, chiến lực đại quân của Thiên gia nhanh chóng hình thành như thế, bọn chúng vừa chiến vừa nuôi binh thế này tiêu rồi. Chúng đến chỗ nào, đều ép tòng quân, thậm chí Dị tộc cũng đẩy vào quân”.
Anh nói chuyện về tình hình hiện tại với Nguyệt Thanh Ảnh một lúc, đột nhiên có một tu sĩ mười bảy, mười tám tuổi xông vào. Ngô Bình nhận ra tên này, hắn ta là em trai của Nguyệt Thanh Ảnh, Nguyệt Hằng.
Thường ngày, Nguyệt Hằng đều ra ngoài chơi rất ít khi về nhà, Ngô Bình chỉ gặp hắn ta một lần vào ngày đại hôn.
Nguyệt Hằng vừa đến đã vội vàng nói: “Chị, anh rể, đám trưng binh kia chọn trúng em rồi, nhưng em không muốn đi!”