Chương 6781 Có cả bảo khố của Thiên Đế à?
Thẩm Huyền Tông thấy Đao tộc đã lui hết về sau thì nói: “Xem ra đám quỷ binh Đao tộc này xuất hiện có hiệu quả rất tốt. Đêm nay, chúng ta đi bắt thêm một ít nữa đi Huyền Bình”.
Ngô Bình nói: “Số lượng của đám Dị tộc như thế này nhiều lắm thưa sư tôn, giết không hết được đâu. Trước mắt việc quan trọng nhất của chúng ta chính là để cho đám Dị tộc xung quanh đây biết sự ghê gớm của kiếm tu, sau đó tiếp tục tính kế vào chúng ta. Những kẻ có ý đồ giống Đao tộc nhiều lắm, nhưng Dị tộc xung quanh đây có kẻ nào cảm thông cho chúng đâu?”
Thẩm Huyền Tông: “Ý của Huyền Bình là?”
Ngô Bình: “Ăn miếng trả miếng! Ban đầu, chúng ta vẫn luôn phòng bị nên trở thành thế bị động, chúng ta phải xông thẳng vào động của Đao tộc giết hết để cho chúng biết sự ghê gớm của kiếm tu”.
Trầm Huyền Tông ngẫm nghĩ rồi gật đầu đồng ý: “Đúng là như vậy, chúng ta phải chủ động trước”.
Mấy ngày tiếp theo, Ngô Bình liên tục dẫn lính đánh vào Dị tộc, tập sát quân doanh Đao tộc và nội địa của bọn chúng, giết và bắt sống mấy vạn Đao tộc. Tuy Đao tộc đã cố gắng chống trả, nhưng hiệu quả lại nhỏ nhoi đến đáng thương.
Cuối cùng, Đao tộc trở thành chó cùng rứt giậu, tập hơn ba triệu lính muốn mở một trận chiếm Đệ Nhất Kiếm Tông. Nhưng Ngô Bình đã dự đoán chuyện này từ trước, anh hợp tác tất cả tu sĩ Đạo Cảnh lại kết thành Hộ Thành Kiếm Trận.
Kiếm Trận này là một trong Kiếm Trận mạnh nhất ở Kiếm Đạo Vương Tọa, dung hợp với Tiên Thiên Bát Quái Sát Trận. Tuy cơ thể và sức chiến đấu của Đạo tộc mạnh thật, nhưng trình độ chiến trận của bọn chúng rất hạn hẹp, vậy nên sau ba ngày liên tục tấn công chẳng có thu hoạch gì mà ngược lại chúng còn chết hơn mười vạn binh.
Trải qua những ngày tiếp xúc với Đao tộc, Ngô Bình cũng tìm ra nhược điểm của bọn chúng. Thể chất của Đao tộc mạnh mẽ, nhưng trí tuệ lại có hạn, ý chí cũng không kiên định, đầu óc lại khù khờ.
Vì thế anh ra ngoài một chuyến mua ba mươi vạn Loạn Thần phù từ tiên kho ra. Giá cả của Loạn Thần Phù không mắt, nhưng anh có thể dùng nó để nổ hư tâm trí của Đao tộc, khiến chúng không phân biệt được địch hay ta tạo thành thế hỗn loạn.
Đúng như anh dự đoán, sau khi sử dụng Loạn Thần phù. Đại quân của Đao tộc lập tức rơi vào tình thế hỗn loạn, chúng tự chém giết lẫn nhau, tình hình tổn thất rất nặng nề.
Sau cùng, trên đất có hơn một triệu xác của Đao tộc, bọn chúng mới ngừng đánh nhau.
Đao tộc thất bại khiến uy hiếp của các Dị tộc khác trở nên khổng lồ. Một số Dị tộc ở biên cảnh đang hăm he xâm lược, cũng rút tay về. Thậm chí có vài Dị tộc còn cử sứ giả đến ký kết khế ước hòa bình với Nhân tộc, không xâm lược nước nhau.
Mặt khác, sau đoạn thời gian vừa tổ chức vừa chống địch như thế đã khiến cho Đệ Nhất Kiếm Tông gần như trở thành lực kiếm đường mạnh nhất ảnh hưởng với mọi tông khác. Những tu sĩ đã mất nhà và tông môn, đều chọn gia nhập vào Đệ Nhất Kiếm Tông.
Ngô Bình đợi cho việc Đệ Nhất Kiếm Tông ổn định một thời gian, cũng cáo từ rời đi quay về Thánh Cổ Đại Lục và tiếp tục bước vào cửa thứ mười.
Ngày hôm nay, Ngô Bình lại xuất hiện ở trên đường Chúa Tể lần nữa, đập vào mắt anh là A Bạch.
“Chào mừng công tử đã quay về”. A Bạch cười nói.
A Bạch lại nói: “Trước tiên, công tử có thể hoàn thành ba cửa cuối cùng đã. Bởi vì trong ba cửa cuối cùng này có phần thưởng khi vượt qua, trong đó có cả quyền sở hữu bảo khố của Thiên Đế”.
Ngô Bình lắp bắp ngạc nhiên hỏi: “Có cả bảo khố của Thiên Đế à?”
A Bạch gật đầu: “Đúng thế! Sau khi công tử hoàn thành ba cửa cuối cùng, các phần thưởng vô cùng hiếm và quý giá đến mức vượt qua tưởng tượng của công tử”.
Ngô Bình: “Thật sự trước đây, chưa có tu sĩ nào bước vào cửa thứ mười sao?”
A Bạch: “Đương nhiên là có rồi, nhưng họ không thể đi đến cùng và đều bị phong ấn ở trong đó cả rồi”.
Ngô Bình ngạc nhiên mở to mắt hỏi: “Bị phong ấn? Không chết à?”
A Bạch: “Con đường Chúa Tể xuất hiện không vì ham muốn sát sanh, mà vì lực chọn ra thiên tài chân chính. Những người kia bước vào cửa thứ mười vẫn sống, dù họ chưa thành công nhưng tư chất lại rất giỏi, bởi thế mới bị phong ấn. Không cửa có cửa thứ mười, thứ mười một, mười hai cũng có thiên tài bị phong ấn trong đó. Công tử vượt qua mỗi cửa đều có thể cứu được những cường giả đang bị phong ấn đó, người được giải cứu sẽ trở thành tùy tùng trung thành nhất của công tử”.
Ngô Bình cười nói: “Ta giải cứu họ, họ bắt buộc phải theo ta à?”