Chương 6773 Năm trăm vạn binh cần bao nhiêu tiền?”
- Trang Chủ
- Thần y trở lại - Ngô Bình (full)
- Chương 6773 Năm trăm vạn binh cần bao nhiêu tiền?”
Ngô Bình nhíu mày: “Một mỏ vàng lớn như thế lại bị Dị tộc chiếm cứ không nói, ngay cả lãnh thổ thuộc về Nhân tộc cũng bị Thần Thánh Thương Hội chiếm!”
Giác Dương: “Trong cổ đông của Thần Thánh Thương Hội có một Đại Thần, vài Thượng Thần, còn có rất nhiều Đại Thánh và Cổ Thánh”.
Ngô Bình cười mỉa: “Thánh Hoàng trị thiên hạ, nên quyền lấy quặng này phải thu hồi”.
Dương Giác: “Vương gia định ra tay với Thần Thánh Thương Hội sao?”
Ngô Bình: “Không! Đầu tiên, chúng ta sẽ dùng Dị tộc khai đao. Ngươi kể cho ta nghe xem, lai lịch của đám Dị tộc này ra sao?”
Dương Giác gật đầu: “Thưa vương gia, Dị tộc chiếm mỏ vàng chính là Xích Ma tộc, có thể gọi là Cổ Ma Xích Mông”.
Ngô Bình lại nhớ đến lúc Tử Thanh thăng chức lên Thánh Hoàng lại có một Cổ Ma đến phá rối cũng may vẫn có thể chống chọi được.
Anh cười khinh nói: “Xích Ma tộc đã ngăn cản Thánh Hoàng thăng chức, còn chiếm mỏ vàng của chúng ta thế thì cần gì phải khách sáo với bọn chúng?”
Dương Giác: “Thưa vương gia, binh tướng bên Đông Đô không có nhiều. Nếu ngài muốn ra tay, e là phải chờ một đoạn thời gian nữa”.
Ngô Bình lập tức bổ nhiệm một Đại Thánh phụ trách binh mã, người này tên là Diệp Thánh Hầu rất am hiểu về trị quân. Anh lệnh cho Diệp Thánh Hầu chiêu mộ binh lính xung quanh Đông Đô.
Diệp Thánh Hầu là một nam tử trung niên cao lớn oai vệ, khí tức rất mạnh mẽ. Ngô Bình cảm giác hắn ta chắc chắn có cơ hội thăng chức lên Thánh Vương!
Địa bàn của Ngô Bình rộng tương đương với một Vương quốc, cho nên hiện tại hoàn toàn dựa theo các quan võ quen thuộc chọn ra một nhóm trị quốc, giống như thành lập Tam Tư, Lục Bộ, Cửu Viện.
Tam Tư là bộ kiểm tra tư tư pháp, dân quyền. Trong đó dân quyền thu thập yêu cầu và ý kiến của dân chúng, để thi hành quy tắc dân sinh và chế độ tư pháp.
Lục Bộ theo thứ tự là Bộ Binh, Hình Bộ, Hộ Bộ, Lại Bộ, Công Bộ. Cửu Viện theo thứ tự là Trị An Viện, An Cư Viện, Giao Thông Viện, Thương Mậu Viện, Nông Mục Viện, Khai Quặng Viện, Văn Giáo Viện, Tiểu Viện, Ngoại Giao Viện.
Ngoài ra còn sắp đặt Ngữ Sử, Thập Nhị Khoa, Tứ Vệ,.. Nhưng đa phần trong số đó vẫn đang trong quá trình chuẩn bị, sẽ phải mất một đoạn thời gian nữa mới có thể thành lập chính thức được.
Diệp Thánh Hầu vừa nghe nói phải chiêu mộ binh, lập tức đưa ra ý kiến: “Thưa vương gia, chuyện chiêu mộ binh rất dễ, chỉ cần có tiền và lương thực thì thần hứa trong vòng ba tháng sẽ huấn luyện ra một đội quân có sức chiến đấu mạnh cho ngài”.
Chuyện thu nhập thuế của Vương Quốc vẫn chưa bắt đầu, nên tất cả Bộ Tư đều không có kho quỹ. Chuyện này rất khó với người khác, nhưng tiền lại chỉ là chuyện nhỏ với Ngô Bình.
Anh hỏi: “Năm trăm vạn binh cần bao nhiêu tiền?”
Diệp Thánh Hầu nói: “Trăm vạn đại quân sẽ tổn hai mươi tỷ thánh thù để mua lương thực cho quân trong mỗi tháng, mỗi tháng sáu trăm thánh thù chi cho các quân nằm vị trí cốt cáng, sửa chữa và rèn chiến giáo, chữa bệnh cho các quân, con số này vẫn chưa tính đến tiền thay trang bị vô cùng đắt đỏ. Nói về trang bị, nếu là tướng tinh nhuệ thì cần một trăm nghìn tỷ thánh thù để đầu tư cho một trăm vạn đại quân trong giai đoạn ban đầu”.
Ngô Bình: “Ngươi cứ dựa theo tiêu chuẩn cao nhất, tính chi tiêu phát sinh liên tục ra thì cần bao nhiêu tiền?”
Diệp Thánh Hầu: “Nếu như luyện năm trăm vạn binh tinh nhuệ, thần cần phải 20 ngàn tỷ và năm mươi triệu thánh thù vào năm đầu tiên. Nhưng nếu có chiến lực, phải tiêu hao gấp mấy lần con số đó”.
Ngô Bình gật đầu: “Được, ta sẽ đưa cho ngươi hai vạn năm mươi triệu”.
Anh vừa nói xong đã đưa ra một đống Hiền Vương Đan, viên cao nhất cũng vài trăm nghìn tỷ thánh thù. Chút tiền đó, cũng chẳng thấm thía vào đâu với ngân sách hiện tại.
Nhưng mà Tam Tư, Lục Bộ, Cửu Viện có chỗ nào không cần tiền chứ? Diệp Thánh Hầu này vừa mới đến đã được phong chức còn đòi tiền.
Ban đầu, Ngô Bình không cảm thấy gì. Dù sao, anh không thiếu tiền. Nhưng từ từ anh phát hiện ra tiền của mình tiêu không rõ ràng. Hết cách, anh đành đi tìm Tử Thanh Thánh Hoàng, cầm 20 nghìn tỷ thánh thù quay về. Lúc này, mới đủ.
Ngô Bình lập tức nhức đầu một lúc, Vương Quốc hiện tại của anh đúng là quái vật nuốt vàng. Anh vừa ngồi lên vị trí Đông Vương, đã biến thành kẻ nghèo rớt mồng tơi rồi.
Anh không có hứng thú trị quốc, nên giao hết công việc cho nhóm Thánh Hiền kia đi làm. Đa phần mọi chuyện sau này, anh đều luyện đan và tu luyện.