Chương 6772 Cả ngày không ra khỏi cửa.
Hai người cứ dính lấy nhau, cả ngày không ra khỏi cửa.
Nhưng Thánh Hoàng không ra ngoài vài ngày, thì trong triều lại nảy ra nhiều suy đoán. Cũng may, xế chiều hôm đó cuối cùng Thánh Hoàng đã xuất hiện. Các quan đại thần thấy Thánh Hoàng đã an toàn, lập tức yên tâm.
Ngay ngày hôm đó, Thánh Hoàng cũng tuyên bố thành lập Tử Thanh Thánh Quốc, sắc phong một nhóm Chúa Tể, Đại Thánh, Cổ Thánh. Trong đó Ngô Bình với vài Chúa Tể đều được chia cho một khu vực lớn, sắc phong là “Đông Vương, thay mặt Thánh Hoàng trấn giữ Tây Vực.
Địa bàn của Ngô Bình là nơi giàu có nhất, tính từ Kim Ngô Thành ra tám trăm vạn dặm hướng đông, chín trăm vạn dặm hướng nam bắc đều là địa bàn của Ngô Bình. Đương nhiên bên trong khu vực này còn có rất nhiều Dị tộc, Ngô Bình dùng lợi thế là Đông Vương uy hiếp Dị tộc, bảo vệ Nhân tộc trong lãnh thổ quốc gia. Chức trách của anh, giống hệt như Thánh Vương.
Lý Thần Đồ được chia ra đóng ở cửa phương bắc, chèn ép biên cương phía bắc và đấu với Dị tộc mạnh mẽ nhất. Thuần Vu Cự Tử được điều trấn giữ cửa phía nam, đe dọa dị tộc phía nam, Trần Hoài Long được cử ra trấn giữ ở cửa phía tây, chống lại cuộc xâm lược Dị tộc Tây Vực xâm lược.
Tử Thanh Thánh Hoàng sử dụng thủ đoạn vô thượng, dời toàn bộ Đông Đô của Kim Ngô Thành ra phía đông năm trăm vạn dặm. Vị trí mới của Đông Đô tốt hơn cả vị trí ban đầu, rồi để Ngô Bình quản lý Đô Thành.
Ngô Bình vừa đến Đông Đô đã cảm thấy chân tay bên cạnh không đủ, lập tức mời Triệu Vân Cơ và Liễu Mị đến. Đồng thời, để Thần CHiếu, Phương Lập giúp họ quản lý Đông Đô.
Thân phận của Ngô Bình tương đương với Quốc Vương, xung quanh Đông Đô đều là con dân của hắn. Cùng lúc đó, bên cạnh Nhân tộc cũng có vài Thánh Nhân, Hiền Giả cũng đến bái kiến Đông Vương và trở thành thuộc hạ của anh.
Hiền Giả, Thánh Nhân, Đại Thánh đều là những người có được trí tuệ rất cao. Họ thống trị thiên hạ, chắc chắn không còn điều gì tốt hơn, vậy nên Ngô Bình làm Đông Vương cũng không cần quan tâm đến cái gì hết. Trừ khi gặp chuyện lớn, họ mới cần anh đưa ra kế hoạch quyết định.
Trong nhóm Cổ Thánh đến bái kiến, có một người tên là Dương GIác, trước đó người này đã từng có một thời gian thay mặt Thánh Hoàng quản lý tại địa phương như một vị quan. Hắn ta dâng lên Ngô Bình một tấm bản đồ, trên bản đồ không chỉ vẽ có địa bàn của hắn ta mà còn có địa bàn rộng lớn bên ngoài.
Bản đồ này vẽ ra rất kỹ càng, Dị tộc nào ở nơi nào, nguyên liệu tư chất nào dư thừa, hoàn cảnh ra sao đều được đánh dấu rất rõ ràng.
Ngô Bình có được tấm bản đồ này lại vô cùng vui sướng, anh nhìn nó một lúc mới phát hiện có một Thần Quốc ở phía Nam, tên là Thiên Nguyệt Thần Quốc. Mà hiện tại, diện tích của Thiên Nguyệt Thần Quốc lại lớn hơn với địa bàn anh đang sở hữu, cộng vào đó sản vật rất phong phú, đồng bằng phì nhiêu màu mỡ dài hơn một ngàn dặm, văn hóa và kinh tế nơi đó đều làm ăn rất phát đạt.
Anh hỏi Cổ Thánh Dương Giác: “Dương Thánh có biết Thiên Nguyệt Thần Quốc thành lập bao lâu rồi không? Và, họ thờ Nguyệt Thần sao?”
Dương Giác nói: “Thưa Vương gia, Thiên Nguyệt Thần Quốc đã thành lập hơn hai vạn năm rồi, trong sai đoạn đó tuy vua có thay đổi nhưng lãnh thổ của quốc gia vẫn liên tục bành trướng ra. Vương gia không những đề phòng Dị tộc xung quanh, còn phải để ý đến Thiên Nguyệt Thần Quốc nhiều hơn. Thần Quốc này có một ngàn vạn đại quân, tất cả đều là lính tinh nhuệ. Đặc biệt trong đó có đội quân tên là “Thiên Nguyệt Quân”, chiến lực của họ vô cùng khủng khiếp có thể diệt được rất nhiều Dị tộc mạnh mẽ đấy”.
Ngô Bình hỏi: “Quan hệ của Thần Quốc với Nhân tộc chính thống ra sao?”
“Đôi bên chưa bao giờ ưa nhau”. Dương Giác giải thích: “Trước kia, Nhân tộc thiếu Thánh Hoàng trấn giữ, Thần Quốc đã có Cổ Thần làm chỗ dựa nên bọn chúng khinh bỉ chúng ta vô cùng, thậm chí đã từng xảy ra binh biến. Hiện tại lãnh thổ của Thiên Nguyệt Thần Quốc đang nắm giữ, hơn một nửa là thâu tóm nơi ở cũ của Nhân tộc. Nhưng mà bây giờ chúng ta đã có Thánh Hoàng rồi, Thần Quốc kia cũng ngoan ngoãn hơn nhiều”.
Ngô Bình cười lạnh: “Cũng thú vị đấy chứ, khi nào rảnh ta phải đến thăm Thiên Nguyệt Thần Quốc một chút mới được”.
Dương Giác nói: “Nơi mạnh nhất của Thiên Nguyệt Thần Quốc không nằm ở Quốc Chủ, mà nằm ở Thần Miếu. Đặc biệt là Đại Tế Ti, tên này có được thực lực được truyền thừa từ Nguyệt Thần”.
Ngô Bình lại chỉ tay lên bản đồ, trên đó có một ít dấu biểu hiện cho khu vực khoáng sản và hỏi: “Những dấu hiệu đánh dấu tài nguyên khoáng sản này, đắt lắm hả?”
Dương Giác gật đầu: “Mời Vương gia nhìn xem, ở đây có một mỏ vàng khổng lồ, số lượng vàng ở trong đó cũng vô cùng dồi dào. Thần Kim tương đối khan hiếm ở Thánh Cổ Đại Lục, nên chúng thường sẽ dùng chế tạo ra Thù Tệ”.
Đôi mắt của Ngô Bình sáng lên hỏi: “Thì ra tệ đúc từ Thần Kim này. Bây giờ, mỏ vàng này thuộc về chúng ta hả?”
Dương Giác: “Khu vực quặng này đang bị ba thế lực lớn chiếm đóng, thứ tự đó là Dị tộc, Thiên Nguyệt Thần Quốc và Thần Thánh Thương Hội”.