Chương 6764 Gặp qua tiền bối!”
Ngô Bình: “Ta mới đi ra ngoài lang thang vài năm, Đông gia không biết ta là bình thường”.
Thiên Tố Âm cười nói: “Ta từng nghe một vị Lục Tử Đỉnh Đan Sư nói có một người, tuổi trẻ mà thành tựu rất xuất sắc, tên là Ngô Bình, còn có cái tên khác là Lý Huyền Bình. Ngươi nghe nói chưa?”
Ngô Bình âm thầm giật mình, chẳng lẽ người phụ nữ này đang nghi ngờ mình sao? Anh cười nói: “Ta đã nghe nói rồi, hắn cũng là người ta rất ngưỡng mộ. Nhưng tiếc là ta chưa từng gặp hắn”.
Thiên Tố Âm nói: “Trước đó, đứa con phế vật của Thiên Thắng Uy bị người ta giết chết, ta nghe nói chính do Lý Huyền Bình ra tay. Nhưng Lý Huyền Bình lại là đồ đệ của Nguyên Thủy Đạo Tôn, Đông viện không dám đụng vào…”
Nói đến đây, nàng ta đưa mắt nhìn Ngô Bình chăm chú.
Biểu cảm trên mặt của Ngô Bình không thay đổi, anh nói: “Sao thể?”
Thiên Tố Âm: “Tuy Thiên Đông Ất là kẻ thiếu tương lai, nhưng mẹ đẻ Thần Linh của hắn ta lại rất ghê gớm. Ta nghe nói nàng ta đã mời sát thủ, báo thù cho con trai mình đấy”.
Ngô Bình: “Tại sao Đông gia lại cho ta biết những chuyện này?”
Thiên Tố Âm cười nói: “Ta muốn, nếu sau này ngươi gặp phải Lý Huyền Bình, thì hãy nói cho hắn biết. Người muốn giết hắn không phải là Tây viện, mà là vợ của gia chủ Đông viện tên Thần Linh”.
Ngô Bình cười nói: “Nếu như ta gặp Lý Huyền Bình, sẽ nói cho hắn nghe”.
Lúc này, Phó Truyền Thế đã cầm dược liệu đến, Ngô Bình quay lại phòng đan để luyện chế thuốc. Anh không thấy khó khăn về việc luyện chế loại đan dược này, chỉ một chung trà đã hoàn thành và bước ra. Anh cầm theo lọ đan dược, cười nói: “Đông gia cầm về uống một viên, nếu thấy không khó chịu thì mai tiếp tục uống viên thứ hai. Hai viên đan dược đủ để thay đổi thể chất rồi”.
Thiên Tố Âm cười nói: “Được, nếu có hiệu quả thì ngày mai ta sẽ đến cửa cảm ơn”.
Thiên Tố Âm đi rồi, Ngô Bình hỏi Phó Truyền Thế: “Hình như quan hệ giữa Tây viện với Đông viện không tốt nhỉ?”
Phó Truyền Thế nói: “Đông viện dùng tiền, Tây viện kiếm tiền. Vậy nên, Đông gia khó chịu cũng phải”.
Ngô Bình im lặng như đang suy nghĩ điều gì đó, rồi xua tay để Phó Truyền Thế lui ra.
Quay lại căn phòng, anh lấy lò đan ra, Thanh Phong xuất hiện trước mặt anh, cười nói: “Chủ nhân muốn vào trong nhận truyền thừa à?”
Ngô Bình gật đầu: “Thanh Phong này, năm đó tu vi của Đan Tổ đạt đến trình độ nào rồi?”
Thanh Phong: “Hỗn Độn Thất Cảnh. Ông già luyện chế ra một lò đan dược, kết quả viên thuốc đó thật đáng sợ, nó còn làm Đan Tổ bị thương và rút hết tu vi của ông ấy”.
Ngô Bình ngạc nhiên lắp bắp: “Bị đan tinh làm bị thương?”
Thanh Phong gật đầu: “Sau đó, Đan Tổ sống không được vài ngày lập tức chết. Trước khi ông ấy chết, còn để lại truyền thừa với một đám thần hồn, ông ấy muốn nói với chủ nhân”.
Ngô Bình nghe vậy lập tức bước vào không gian của lò đan, bên trong có trời xanh mây trắng, xa xa là ngọn núi, gần đó là rừng trúc, trong rừng có một căn nhà nhỏ.
Ngô Bình bước vào nhà trước, lập tức đập vào mắt anh là một ông già râu tóc bạc phơ. Ông ta đang đung đưa xích đu, vừa thấy Ngô Bình bước vào đã cười vui vẻ nói: “Hậu sinh khả úy, không ngờ ngươi luyện được loại đan dược thứ ba đó còn giỏi hơn cả ta”.
Thanh Phong nói: “Thưa chủ nhân, đó chính là Đan Tổ”.
Ngô Bình ôm quyền chào Đan Tổ: “Gặp qua tiền bối!”
Nhưng khi anh vừa thấy thần hồn của Đan Tổ xong, đáy lòng lại có một cảm giác căng thẳng và ghét bỏ. Anh giật mình tự hỏi, tại sao vậy?
Đan Tổ mỉm cười nói: “Ngươi không cần đa lễ, ngươi còn giỏi hơn ta mà. Phải rồi, tu vi hiện tại của ngươi là gì?”
Ngô Bình không giấu mà nói: “Là Thánh Nhân, đồng thời cũng là Đạo Anh Cảnh”.
Đôi mắt của Đan Tổ sáng lên: “Ban đầu, ngươi còn có tu vi của Thánh Cổ Đại Lục, được rồi, rất tốt!”
Ông ta chỉ vào cái ghế bên cạnh mình, ý bảo anh ngồi xuống. Sau đó, một cô gái mặc đồ trắng, tuổi ngang với Thanh Phong đi đến bưng một khay trà, trên khay có hai chén trà.
“Ngươi nếm thử xem, đó là trà ta tự xào đấy. Nếu ngươi thích thì lát nữa có thể cầm về”. Đan Tổ nói.