Chương 53: Cảm ơn thiếu gia!
Lục Phàm mỉm cười: “Nếu tôi đoán không sai, vị này chính là chủ nhân của Thiên Tuyền Sơn Trang, tôi muốn bàn chuyện làm ăn với ông!”
“Cậu có phải họ Lục không?” Ông Phúc nhìn về phía Lục Phàm: “Tên là Lục Phàm?”
“Không sail” Lục Phàm ngạc nhiên hỏi: “Sao ông biết?” “Thiếu gia, là ngài thật sao?” Ông lão tóc bạc đột ngột quỳ xuống, ánh mắt tràn đầy xúc động.
Vẻ mặt của người đàn ông trung niên vừa hốt hoảng vừa bối rối, ông Phúc vốn có lai lịch lớn nên hắn chưa bao giờ thấy ông ấy mất bình tĩnh đến mức này!
“Chắc hẳn là nhận nhầm người rồi!” Lục Phàm lúng túng nói: “Tôi từ nhỏ đã là cô nhi, không phải thiếu gia gì đâu!”
“Hơn mười năm trước, Lục gia gặp hoạ, cả gia tộc đều bị giết hại, lão phu mang theo thiếu gia trốn thoát, lúc đó lão phu đã bị thương nặng, nên mới làm lạc mất thiếu gia.” Ông lão tóc bạc chảy nước mắt: “Lão phu tưởng sẽ không bao. giờ gặp lại thiếu gia được nữa, không ngờ thiếu gia đã trưởng thành cao lớn như thế này rồi!”
“Cả gia tộc đều bị giết hại sao?” Lục Phàm khẽ run rẩy, trong đầu hiện lên ký ức năm tám tuổi.
Lúc đó, toàn thân anh dính đầy máu, một mình lang thang trên đường phố, nếu không được lão đầu cứu, e rằng anh khó giữ được mạng sống.
Anh đeo trên tay chiếc vòng ngọc bích năm xưa, cộng thêm Lục Phàm và cha anh có vài phần giống nhau, nên ông Phúc mới liếc mắt đã nhận ra ngay.
“Năm đó là ai ra tay sát hại Lục gia?”
Khí thế toàn thân Lục Phàm bùng phát, anh đã nhiều lần hỏi lão đầu về chuyện năm xưa nhưng đều bị lảng tránh, nay có người nhắc đến, làm sao anh có thể bỏ qua.
“Tôi là quản gia của Lục gia, mọi người thường hay gọi tôi là Ông Phúc!” Ông Phúc nhớ lại: “Thiếu gia khi đó chỉ mới tám tuổi mà thôi, năm đó… năm đó quá nhiều thế lực nhắm vào Lục gia… quá nhiều…”
“Ông Phúc, nói cho tôi biết là kẻ nào ra tay?”
Lục Phàm trong mắt lóe lên sát khí, thù sát hại cả gia tộc, làm sao mà anh có thể không báo!
“Thiếu gia bình an vô sự đã là may mắn lắm rồi, chuyện nhiều năm trước,
hay là đừng nên nhắc lại nữa!” Ông Phúc cười khổ: “Có thể nhìn thấy thiếu gia vui vẻ trưởng thành như thế này cũng là tâm nguyện của gia chủ.”
“Thù sát hại cả nhà không đội trời chung!” Lục Phàm nói thẳng: “Vì sao ông không chịu nói cho tôi biết?”
“Thế lực kia quá hùng mạnh, với thực lực hiện tại của thiếu gia, làm sao có thể là đối thủ của bọn họ!” Ông Phúc lắc đầu: “Trừ phi thiếu gia có thể trở nên mạnh mẽ hơn bọn họ thì lão phu mới nói cho thiếu gia chuyện năm đóI!”
“Ông Phúc!” Lục Phàm im lặng, hồi lâu sau mới nói: “Được, đợi tôi mạnh mế hơn nữa, hy vọng ông Phúc có thể thực hiện lời hứa, tôi tuyệt đối sẽ không khiến ông thất vọng!”
Ông Phúc gật đầu, sai người đàn ông trung niên bày tiệc rượu tại Thiên Tuyền Sơn Trang để mừng ngày được lại Lục Phàm, trong bữa tiệc ông uống rất vui vẻ, lúc nói đến chuyện cũ ông sẽ không tự chủ được mà rơi nước mắt.
“Vừa rồi nghe nói, thiếu gia muốn mua lại Thiên Tuyền Sơn Trang!” Ông Phúc mỉm cười: “Mọi thứ của Thiên Tuyền Sơn Trang vốn dĩ là của thiếu gia, nay coi như trả lại cho chủ cũ, lão phu nguyện ý đi theo thiếu gia!”
“Đây là cơ nghiệp ông Phúc gây dựng, làm sao tôi có thể lấy được!” Lục Phàm lắc đầu: “Tôi chỉ muốn mượn nguồn nước suối của Thiên Tuyền Sơn Trang!”
“Năm xưa gia chủ đã nhiều lần cứu mạng lão phu, lão phu đã thề cả đời sẽ trung thành với Lục gia!” Nói đến đây, ông Phúc quỳ xuống: “Ngoài Thiên Tuyền Sơn Trang, lão phu còn có nhiều tài sản khác đều là của Lục gia, nếu thiếu gia không nhận, lão phu sẽ quỳ mãi ở đây!”
“Ông Phúc mau đứng lên đi!”
Lục Phàm vội vàng đỡ ông Phúc dậy: “Tôi đồng ý là được chứ gì! Ông mau đứng lên đi!!”
“Cảm ơn thiếu gia!”
Ông Phúc vội vàng gật đầu, đồng thời nói: “Thiếu gia còn trẻ, cần phải rèn luyện thêm một thời gian, đợi thời cơ đến, nhất định phải khiến những kẻ năm xưa ra tay với Lục gia trả giá đắt!”
Lục Phàm ánh mắt lạnh lùng, chuyện xảy ra năm tám tuổi, anh vẫn nhớ rõ mồn một.
Rời khỏi Thiên Tuyền Sơn Trang, Triệu Hàn Đông cười nó ật không ngờ, đại nhân vật bí ẩn đứng sau Thiên Tuyền Sơn Trang lại là thuộc hạ của Lục tiên sinh, sau này ở Thanh Châu, thậm chí ở Giang Nam, e rằng Lục tiên sinh muốn thăng tiến sẽ nhanh như diều gặp gió!”
“Thù sát hại gia tộc không đội trời chung, xem ra tôi phải mau chóng gây dựng thế lực riêng của mình!” Lục Phàm cười lạnh.
“Cái này…” Triệu Hàn Đông hơi lúng túng, ở trên người Lục Phàm, ông cảm nhận được sát ý vô tận.
Bên trong Thiên Tuyền Sơn Trang, người đàn ông trung niên ôm quyền nói: “Ông Phúc, cậu ta thật sự là thiếu gia mà ông muốn tìm?”
“Vẻ ngoài có vài phần giống gia chủ, tuyệt đối không sai!”
Ông Phúc lạnh giọng nói: “Sau này hãy hỗ trợ thiếu gia thật tốt, đợi thời cơ đến, dựa vào năng lực của thiếu gia, thật sự có thể báo thù rửa hận cho Lục gia!”
Đến khu vực thành phố Thanh Châu, Lục Phàm bảo Triệu Hàn Đông về công ty, còn anh thì đến trụ sở của Thanh Long môn.
Hàn Vân Hải đang ôm một cô gái ngồi trên đùi, phì phèo điếu xì gà, trông rất oai phong.
Cánh cửa văn phòng bị đạp tung, Lục Phàm hiên ngang đi vào.