Chương 1150 Ai mà to gan như vậy?
Lúc này, bước chân của Diệp Phàm dừng lại một chút, nhìn người phục vụ lạnh lùng nói: “Không phải cô vừa nói không có phòng riêng sao? Vậy tại sao cậu ta muốn là có?”
“Anh có thể so sánh với Quách thiếu gia sao?”
Người phục vụ khinh thường nhìn Diệp Phàm.
“Cậu ta là Quốc chủ của Long Quốc sao?”
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
“Mặc dù tôi không phải là Quốc chủ của Long Quốc, nhưng anh có biết chủ nhân của tôi là ai không?”
Thanh niên kia hếch mũi lên trời nhìn Diệp Phàm!
“Chủ nhân của cậu là ai?”
Diệp Phàm lạnh lùng hét lên.
“Chủ nhân của tôi chính là Hộ quốc thần tướng!”
Thanh niên nhìn Diệp Phàm, hừ một tiếng đầy kiêu ngạo.
Xoẹt!
Nghe vậy, Diệp Phàm sửng sốt, hắn nhận một tên đàn em như vậy từ khi nào?
Tại sao hắn lại không biết?
Ngay cả Đường Sở Sở cũng ngạc nhiên nhìn Diệp Phàm.
“Hộ quốc thần tướng mà cậu đang nói tới chính là Hộ quốc thần tướng của Long Quốc?”
Diệp Phàm nói.
“Đương nhiên, chẳng lẽ ở Long Quốc này còn có một vị Hộ quốc thần tướng thứ hai sao?”
Thanh niên kia tỏ vẻ khinh thường hừ một tiếng, sau đó nhìn về phía Diệp Phàm: “Tên kia, mau cút khỏi đây đi, đừng cản trở tôi tiếp đãi khách quý!”
Bốp!
Đột nhiên, Diệp Phàm tát vào mặt thanh niên kia, tát cho cậu ta ngã lăn ra đất, sau đó lạnh lùng nói với người phục vụ: “Cậu ta không cần phòng riêng nữa, đưa phòng riêng đã sắp xếp cho cậu ta cho chúng tôi!”
“Anh… Anh dám đánh Quách thiếu gia?”
Người phục vụ nhìn Diệp Phàm với vẻ khó tin.
“Tên kia, anh dám đánh tôi? Anh chết chắc rồi!”
Thanh niên kia che mặt và nhìn Diệp Phàm với ánh mắt tức giận.
Cộp cộp cộp!
Lúc này, có tiếng bước chân nặng nề vang lên.
Một người đàn ông mập mạp mặc bộ quần áo bóng bẩy dẫn theo vài người bước vào.
“Tiền thiếu gia, cuối cùng anh cũng tới!”
Thanh niên kia nhìn thấy người đàn ông béo thì nhanh chóng đứng dậy, đi đến chỗ anh ta với vẻ mặt tủi thân.
“Cậu bị làm sao vậy? Ai đánh?”
Tên mập nhìn vết thương trên mặt thanh niên, kinh ngạc nói.
“Tiền thiếu gia, vốn dĩ tối nay tôi định đặt phòng riêng để làm tiệc tiếp đãi anh, nhưng tên này thực sự đã đánh tôi vì anh ta không có phòng riêng, thậm chí còn nói năng thô lỗ với Hộ quốc thần tướng, anh không thể buông tha cho anh ta được!”
Tên thanh niên chỉ vào Diệp Phàm rồi thêm mắm dặm muối.
Lúc này, cha mẹ Đường Sở Sở đều có vẻ lo lắng, bọn họ tự nhiên đã nghe nói qua truyền thuyết của Hộ quốc thần tướng, biết đó là một nhân vật cấp cao mà bọn họ căn bản không thể đắc tội được!
“Cái gì? Nói chuyện thô lỗ với Hộ quốc thần tướng? Ai mà to gan như vậy?”
Sắc mặt tên mập mạp kia tối sầm, hắn ta nheo mắt nhìn thẳng về phía Diệp Phàm.
Xoẹt!
Mà khi tên mập mạp nhìn thấy Diệp Phàm, biểu cảm của hắn ta liền cứng đờ!
“Thiếu… Thiếu chủ!”
Tên mập mạp nhìn Diệp Phàm, sắc mặt thay đổi, run rẩy nói.