Chương 1139 Ông biết có nghĩa là gì không?
Đối mặt với Hắc Sát xông tới như vũ bão, Mã Hồng Đào vung một nhát chém.
Cơ thể Hắc Sát loáng một cái, chẳng những tránh đi được mà thế tiến công còn không suy giảm, chỉ trong nháy mắt đã vọt tới bên cạnh Mã Hồng Đào.
Mã Hồng Đào không thể không thu đao lùi lại.
Đến cả Tần Thiên cũng không khỏi âm thầm gật đầu. Tên Hắc Sát này đúng là cao thủ hiếm gặp.
Xem ra trong giới tu võ cũng không thiếu nhân tài nhỉ. Sở dĩ võ đạo héo tàn cũng là bởi vì rất nhiều người chọn sự an toàn.
Cầm khoản thù lao kếch xù, ẩn núp trong những gia đình phú quý, tự nguyện làm một con chó giàu có.
Cảnh đánh nhau đặc sắc khiến cả Lưu Đức và bốn tên học trò của ông ta cũng bị hấp dẫn. Bọn họ tạm thời quên đi việc dạy dỗ Tần Thiên, nhìn chằm chằm vào trận chiến mà chẳng chớp mắt lấy một lần.
Dương Côn đã muốn nhắm chuẩn khẩu súng trong tay vào Mã Hồng Đào mấy lần, chỉ là, cảm nhận được ánh mắt lạnh như băng của Tần Thiên, cuối cùng anh ta vẫn hơi do dự, rồi ngại ngùng cất súng đi.
Anh ta biết rõ, trận chiến giữa Mã Hồng Đào và Hắc Sát có thể được coi là trận chiến trong giới tu võ.
Cho dù là thắng thua sống chết, đều thuộc về quy tắc.
Mà anh ta, một khi sử dụng đến súng đạn, thì chính là xâm phạm quy tắc.
Nhà họ Dương bọn họ sắp tranh cử vị trí minh chủ liên minh Nam thương, trong thời điểm mấu chốt thế này không thể có rắc rối gì được, tránh vì chuyện nhỏ mà thua lớn.
Uỳnh!
Uỳnh uỳnh!
Hắc Sát tiến lại gần Mã Hồng Đào, tung liên tục ba chưởng.
Mã Hồng Đào bình tĩnh né tránh, bàn tay Hắc Sát đập vào tảng đá, khiến vụn đá bay tán loạn.
Dương Côn kích động hét to: “Hắc Sát, giết anh ta đi!”
“Giết anh ta rồi Tần Thiên cũng không chạy được nữa!”
Tần Thiên thản nhiên hút thuốc, ung dung nói: “Lão Mã, thời gian không còn nhiều nữa, chúng ta nên về đi ngủ thôi.”
“Vâng!”
Lão Mã hét lớn một tiếng, thi triển hai đường Miêu đao.
Ngay lập tức, Hắc Sát bị ép phải liên tục lùi về phía sau, ngàn cân treo sợi tóc.
Gã ta biết rõ, nếu giờ không đi thì có thể sẽ không thể rời đi được nữa.
“Cậu chủ, chạy ngay đi!”
Gã ta tranh thủ tránh ra, chạy về phía Dương Côn.
Dương Côn giật cả mình, còn chưa kịp phản ứng lại thì Mã Hồng Đào đã đuổi theo phía sau.
Một nhát chém vô cùng kỳ quái, chém chéo từ vai trái Hắc Sát xuống.
“A!”
Một tiếng kêu thảm thiết đau đớn, Hắc Sát ngã xuống trước mắt Dương Côn.
Miệng phun máu tươi, hai mắt trợn trắng, đến chết cũng không thể nhắm mắt.
“Mày, lập tức quỳ xuống xin lỗi anh Thiên cho tao.” Mã Hồng Đào nắm cây Miêu đao đẫm máu trong tay, kề lên cổ Dương Côn.
“Đừng giết tôi!” Lưỡi đao lạnh băng khiến Dương Côn hồn vía lên mây.
Hai chân anh ta mềm nhũn ra, bất giác khuỵu gối xuống đất.
Tần Thiên “hừ” một tiếng, ném điếu thuốc trong tay đi. Hắn cũng không nói chuyện trực tiếp với Dương Côn, mà nhìn sang Lưu Đức, cười khẩy: “Gà gáy phương Đông, bách quỷ lùi bước.”
“Ông biết có nghĩa là gì không?”
“Gà…” Lưu Đức muốn nói gì đó, đột nhiên sắc mặt ông ta thay đổi đi.