Chương 1138 Miêu đao được đấy!
“Còn dám giở trò vặt vãnh trước mặt thầy, mày chán sống rồi hả?”
“Còn không mau quỳ xuống dập đầu xin lỗi đại sư đi!”
Tần Thiên không để ý tới người phụ nữ hung hăng mất não này, hắn chỉ nhìn Lưu Đức, cười lạnh lùng nói: “Tôi giữ lại cho ông chút thể diện nên mới không vạch trần trò hề của ông.”
“Không muốn chết thì cút mau đi, sau này đừng quay lại vùng phía Nam giả danh lừa đảo nữa.”
“Cậu nói cái gì?” Lưu Đức kinh hãi không thôi, tức giận nói: “Thằng nhóc, từ trước tới nay tính toán của tôi chưa bao giờ mắc sai lầm.”
“Nếu cậu không nghe lời, vậy thì họa sát thân sẽ ở ngay trước mắt đó.”
Ông ta vừa dứt lời, bốn học trò đã cùng xông tới, bao vây lấy Tần Thiên.
Ở phía bên cạnh, Hắc Sát tiến lên trước một bước, lạnh lùng nói: “Các người là khách cậu chủ mời tới, mời bước sang bên cạnh nghỉ ngơi.”
“Cứ giao thằng nhóc này cho tôi.”
Dương Côn ung dung thở dài, nói: “Tần Thiên, tôi biết anh có chút tài cán, nhưng anh biết Hắc Sát là ai không?”
“Tôi không ngại kể anh nghe, trong giới tu võ, gã ta cũng là đẳng cấp tông sư.”
“Anh đã chống đối tôi một lần nữa, bây giờ, tôi chỉ có thể cho Hắc Sát ra tay để anh tỉnh táo lại một chút thôi.”
Đối mặt với đám người nhìn chằm chằm, Tần Thiên châm một điếu thuốc, thản nhiên nói: “Lão Mã, tên này luyện hắc phong chưởng, dùng độc để luyện trong thời gian dài, cho nên tốt nhất là đừng để nó chạm vào người.”
Mã Hồng Đào nói trầm giọng: “Tôi biết.”
Tần Thiên thản nhiên nói: “Vậy thì giết luôn đi.”
“Được.”
Mã Hồng Đào không tỏ biểu cảm gì, nhanh chóng đi về phía Hắc Sát. Lúc khoảng cách chỉ còn lại ba mét, anh ta bỗng nhiên rút đao ra.
Một tia sáng lạnh lẽo xé toạc bầu trời đêm, giống như một tia chớp chớp lóe, lại như một con rắn độc lặng lẽ, lao về phía Hắc Sát.
Không một lời nói thừa.
Vừa bước tới đã ra một đòn trí mạng.
Vì, anh ta nhận được mệnh lệnh giết chết tên này.
Vậy nên điều duy nhất anh ta nghĩ tới chính là phải hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian ngắn nhất.
Hắc Sát giật nảy mình, vội vàng tránh sang bên cạnh.
Mã Hồng Đào không cho gã ta cơ hội được thở, lập tức ra thêm một đòn thứ hai.
Hắc Sát né tránh một lần nữa. Dưới chân vấp phải một hòn đá, gã ta ngã trên đất.
Nhát chém thứ ba của Mã Hồng Đào cứ như bóng với hình với anh ta, như thể một con rắn nuốt trọn cả xương, nhát chém bổ xuống lần nữa.
Hắc Sát hoảng hồn, lăn lộn tại chỗ, mặc dù gắng gượng tránh được, nhưng mà áo cũng bị quẹt rách một lỗ.
Nhát chém thứ ba này, ngoài Tần Thiên ra thì tất cả nhưng người còn lại ở đây đều bị dọa sợ.
Dương Côn lấy lại tinh thần, vội vàng rút một khẩu súng ngắn, nói to với Mã Hồng Đào: “Không được nhúc nhích!”
“Cử động nữa là tôi bắn anh!”
Tần Thiên nhả ra một vòng khói thuốc, thản nhiên nói: “Sau này ở trước mặt tôi, tốt nhất là đừng có lôi mấy thứ thế này ra.”
“Nếu không, cậu sẽ chết rất thê thảm.”
“Anh nói cái gì?” Dương Côn nhìn thấy ánh mắt Tần Thiên, không hiểu sao anh ta hơi run rẩy một chút, cây súng trong tay bỗng dưng như nặng ngàn cân.
Mã Hồng Đào không đuổi giết tiếp nữa, cũng không phải vì anh ta sợ sự uy hiếp của Dương Côn. Mà thật ra anh ta còn chẳng thèm nhìn Dương Côn một cái.
Anh ta nhìn chằm chằm vào Hắc Sát ở trước mặt, lạnh lùng nói: “Nể tình các người cùng đều là người tu võ, tôi cho cậu một cơ hội.”
“Lần này, cậu phải chuẩn bị kỹ càng. Tôi sẽ không nương tay đâu.”
Gương mặt đen thui của Hắc Sát cũng chuyển sang màu đỏ.
Gã ta biết rõ, mặc dù mới nãy gã ta đã may mắn né được ba nhát dao chí mạng kia. Nhưng mà nếu Mã Hồng Đào không dừng lại, tiếp tục truy sát nữa thì bây giờ gã ta đã chết rồi.
“Miêu đao được đấy!”
“Tên anh là gì?” Gã ta nghiến răng hỏi.
“Mã Hồng Đào.”
“Được!”
“Hôm nay, đây sẽ là nơi chôn xác anh!” Hắc Sát giận dữ gầm lên một tiếng, hai bàn tay vung lên, đồng thời tích tụ một luồng sương đen trên bàn tay.
Cả người như con thú phát điên, khí đen cuồn cuộn xông về phía Mã Hồng Đào.