Chương 1137 Tôi sẽ không đuổi giết đến cùng.
“Được, cứ giao cho tôi!” Ngô Thiên Hùng vội vàng đi thu xếp.
Dương Côn về tới nhà, nổi giận đùng đùng.
Sau khi kể cho cha anh ta, Dương Nguyên Khánh, về những chuyện Tần Thiên đã gây ra, anh ta tức giận nói: “Cha, Tần Thiên có thật sự quan trọng vậy không?”
“Con không tin không có hắn ta là chúng ta không thể thuyết phục được An Quốc và nhà họ Triệu ở Vân Xuyên.”
“Xin cha hãy ra lệnh, con muốn tiêu diệt hắn ta!”
“Nếu không con không nuốt trôi được cục tức này!”
Sắc mặt Dương Nguyên Khánh cũng cực kỳ khó coi.
Lấy được mảnh đất hồ Như Ý số một không chỉ bảo vệ được vị thế của nhà họ Dương trong giới bất động sản, mà còn có một nguyên nhân quan trọng khác, đó chính là tạo đà cho cuộc tranh cử tổng minh chủ của liên minh thương nghiệp phía Nam tiếp đó.
Bây giờ lại lòi ra rắc rối thế này.
Lại bị Tần Thiên chắn ngang giữa đường!
Vị gia chủ trí dũng kiệt xuất trẻ tuổi nhất trong năm gia tộc lớn này trầm ngâm suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Chúng ta nhất định phải có được mảnh đất hồ Như Ý số một.”
“Bây giờ xảy ra vài chuyện bất ngờ chúng ta không nên hoảng hốt.”
“Dương Côn, chúng ta sẽ chia làm hai bước đi. Con dẫn theo Hắc Sát đi gặp Tần Thiên một lúc đi.”
“Mặc dù chúng ta muốn lôi kéo hắn ta, nhưng mà nếu như hắn ta không biết điều, thế thì cũng được thôi, đáng để dạy dỗ hắn ta một trận.”
“Hừ, nếu rượu mời không uống, thế thì cho hắn ta uống rượu phạt đi!”
“Đúng đó!”
“Cha yên tâm, chắc chắn con sẽ khiến Tần Thiên quỳ xuống xin tha thứ!”
“Đúng rồi cha, bước thứ hai mà cha nói tới là gì?”
Dương Nguyên Khánh tức giận: “Lúc trước cha không muốn nhúng tay, bây giờ xem ra không thể không nhúng ta được rồi. Con cứ việc đi tìm Tần Thiên. Cha sẽ gọi điện cho bên phía chính quyền thành phố.”
Dương Côn kích động nói: “Với địa vị của cha và cả mối quan hệ của chúng ta với chính phủ thành phố suốt nhiều năm qua, chỉ cần cha ra mặt là chắc chắn bọn họ sẽ sửa kết quả thôi.”
“Mảnh đất này là của chúng ta!”
“Cha, chúng ta chia ra hành động. Bây giờ con đi xử lý Tần Thiên ngay!”
Anh ta dẫn theo Hắc Sát hào hứng rời đi.
Buổi tối, Tần Thiên nhận được một cuộc gọi, là Dương Côn gọi tới hẹn hắn đến ven hồ Như Ý, nói chuyện đàng hoàng về chuyện mảnh đất.
Tần Thiên cười khẩy, nghĩ thầm cuối cùng thằng nhóc này cũng muốn để lộ bộ mặt thật rồi sao?
Hắn giao phó cho nhóm người Thiết Ngưng Sương ở lại khách sạn, bảo vệ an toàn cho những người khác.
Rồi dẫn theo Mã Hồng Đào trở về chốn cũ, lại lái xe tới đây một lần nữa.
Ngoài dự đoán là ngoài Dương Côn và Hắc Sát ra thì Lưu Đức cùng mấy tên học trò của ông ta cũng ở đó.
Nhìn thấy Tần Thiên chỉ dẫn theo một người tới, trong ánh mắt Dương Côn hiện lên vẻ cười cợt chế giễu.
Anh ta nhẫn nhịn một lần cuối cùng, nói: “Tần Thiên, đánh giá của đại sư Lưu sẽ không sai đâu. Anh không nghe cảnh báo, nhất định phải lấy mảnh đất này bằng được sẽ chỉ rước lấy họa sát thân thôi.”
“Bây giờ tôi cho anh một cơ hội cuối cùng, cho anh chủ động rời đi, nhường mảnh đất lại cho tôi.”
“Chỉ cần anh ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ không đuổi giết đến cùng.”
Mấy tên học trò của Lưu Đức ở bên cạnh cũng trừng mắt nhìn Tần Thiên.
Chu Tước tính tình nóng nảy đã chướng mắt Tần Thiên từ lâu, cô ta lạnh lùng nói: “Thật đúng là thứ dốt nát!”