Chương 1132 Hắn không để ý tới Mã Kim Vũ!
“Ba ngày nữa sẽ mở thầu, tôi sẽ mở tiệc mời mọi người, đến khi đó mọi người nhất định phải tới dự đó!”
Anh ta phấn khích rời đi.
Trong ba ngày này, Tần Thiên vẫn luôn ở trong khách sạn, công bố với bên ngoài là do bị sát khí tấn công nên phải tĩnh dưỡng.
Ba ngày sau, ngày mở thầu.
Trong khách sạn Nguyên Khánh, Dương Côn đã chuẩn bị hội trường từ rất sớm, đủ các loại sơn hào hải vị, rượu vang nổi tiếng thế giới, xa hoa vô cùng.
Tất cả những ông chủ lúc trước đều có mặt đầy đủ, mặc dù vẫn chưa đưa ra kết quả cuối cùng nhưng bọn họ đều đã bắt đầu chúc mừng Dương Côn.
Mặt mày Dương Côn hồng hào, anh ta bưng ly rượu đỏ, nhận lời chúc mừng của mọi người.
Xong vụ này, chắc chắn danh tiếng của anh ta sẽ càng lớn mạnh hơn. Sau này khi sự kiện lớn kia diễn ra, cha của anh ta sẽ trở thành minh chủ của liên minh Nam thương.
Thử hỏi xem bảy tỉnh phía Nam này còn ai có thể sáng ngang với cha con nhà họ Dương bọn họ được nữa chứ?
Đột nhiên, anh ta nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở cửa đại sảnh.
Là Tần Thiên dẫn theo nhóm người Thiết Lâm Phong tới đây.
Dương Côn ngẩn người ra một lúc, không khỏi bật cười ha ha: “Tần Thiên, anh không nghe lời tôi, lẽ ra không nên va chạm với đại sư. Bây giờ anh biết lợi hại thế nào chưa?”
“Suýt nữa thì đã mất cái mạng nhỏ luôn rồi.”
“Bây giờ đã xuống giường được rồi, xem ra hồi phục cũng nhanh đấy.”
Nghe anh ta nói, tất cả những người còn lại đều nhìn Tần Thiên, rồi bật cười chế giễu.
Trời dữ tất có mưa, người ngông tất có họa. Theo bọn họ, Tần Thiên thật sự quá ngông cuồng cho nên mới gặp phải quả báo thế này.
Tần Thiên mỉm cười, thản nhiên nói: “Nghe nói địa điểm mở thầu đã đổi sang chỗ này, tôi tới đây nghe kết quả.”
Mã Kim Long cười khẩy: “Đến bây giờ mà vẫn còn cãi chày cãi cối!”
“Tao thấy mày đến đây để nịnh bợ anh Côn thì có? Có ai mà không biết người trúng thầu lần này sẽ là anh Côn chứ.”
“Đúng đó họ Tần, cậu chỉ là một tay tiểu thương từ một vùng hẻo lánh mà thôi, ở đây khoe khoang gì chứ?”
“Nói cho cậu biết, nếu không phải vì cậu Dương rộng lượng, không thèm chấp nhặt với cậu thì cậu đã bị đuổi ra ngoài từ lâu rồi, hiểu chưa?”
“Kẻ tầm thường muốn chen chân vào xã hội thượng lưu thì cũng không sai. Nhưng mà kẻ tầm thường thì phải có ý thức của kẻ tầm thường!”
“Ngoan ngoãn đi vào trong góc đi, đừng có đứng đây chướng mắt!”
“Tần Thiên, ngoan ngoãn làm chân sai vặt cho bọn tao, bọn tao vui vẻ thì có khi sẽ cho phép mày chiếm một chỗ ở tỉnh lị đó.”
“Ha ha ha ha, nào, gọi một tiếng đại ca nghe xem.”
“Gọi ông đi.”
“Không đúng, phải gọi là ông nội chứ!”
…
Đối mặt với đám ồn ào này, Tần Thiên vẫn không hề tức giận. Mà hắn vô cùng nghe lời, ngoan ngoãn ngồi xuống một vị trí kín đáo ở trong góc.
Bất ngờ là hắn nhìn thấy Mã Kim Vũ cũng ngồi ở đây.
Nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt Tầm Thiên thay đổi hẳn: “Cậu cả Mã, cậu cũng đến đầu tư à?”
Hắn không để ý tới Mã Kim Vũ!
Ở đây có nhiều người đấu thầu như thế, cũng chỉ là để hợp tác với Dương Côn thôi, nhưng mà Mã Kim Vũ thì không thể!
Nếu Mã Kim Vũ đấu thầu theo giá bình thường, hoặc là cao hơn giá bình thường, thì liệu có thể đe dọa đến hắn không?
Mã Kim Vũ cười khẩy: “Tôi nhất định phải có được nó.”
Tần Thiên há hốc miệng không nói nên lời.
Với thân phận của hắn, hắn không ngại phải giả vờ như bị thương, vốn dĩ cũng chỉ là hy sinh hình tượng một chút mà thôi.