Chương 1130 Dương Côn thả lỏng cảnh giác."
Lưu Đức trầm giọng: “Quỳ xuống, đón nhận sự giám định của thần linh.”
Tần Thiên vẫn không cử động, như là không nghe thấy gì.
“Ngài Tân…” Đám người Thiết Lâm Phong không biết Tần Thiên muốn làm gì, đều mang vẻ mặt lo lắng.
“Tần, đại sư bảo mày quỳ xuống, mày nghe thấy không hả?”
“Còn không mau quỳ xuống!” Vẻ mặt Mã Kim Long trầm trọng.
Tần Thiên vẫn cứ thờ ơ, vẫn cười mà như không cười nhìn Lưu Đức như thế.
Thanh Long, Sí Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ ở xung quanh đều giận dữ.
“Dám khinh nhờn thầy, cho mày chết không có chỗ chôn!”
Giữa những tiếng gầm thét, bọn chúng vung thanh kiếm gỗ đào trong tay, cùng xông về phía Tần Thiên.
“Đại sư Lưu…” Nhưng đúng lúc này, cuối cùng Tần Thiên cũng mở miệng.
Có điều, hắn vừa mở miệng nói mấy chữ này xong thì đột nhiên hộc một ngụm máu.
Ngụm máu này phun lên trên mặt Lưu Đức.
Lưu Đức giật nảy cả mình, vội vàng lùi lại.
Mà Tần Thiên sau khi hộc ra máu thì ngã người ra sau.
“Ngài Tần!” Thiết Lâm Phong giật mình, vội vàng lao qua đỡ Tần Thiên vào lòng.
Chỉ thấy mặt mày Tần Thiên tái nhợt, răng nghiến chặt, bất tỉnh nhân sự.
“Ngài Tần, cậu mau tỉnh lại đi!”
“Anh sao vậy? Đừng làm chúng tôi sợ chứ!” Vẻ mặt Ngô Thiên Hùng hoảng hốt.
Những người còn lại cũng loạn xạ cả lên.
Sao lại có thể như thế?
Mã Kim Long hiểu ra, cười ha hả đắc ý: “Họ Tần xúc phạm tới thần linh, hơn nữa lại còn xung đột với mảnh đất hung này.”
“Mọi người, nó thậm chí còn chẳng bằng mọi người nữa. Dù sao thì mọi người cũng còn kiên trì được một lúc.”
“Còn tên Tần thì hộc máu bất tỉnh ngay và luôn!”
“Có nghĩa là nó có xung khắc với mảnh đất này!”
Mọi người đã hiểu ra, cùng thở dài một hơi.
“Nhanh lên, mau đưa đến bệnh viện!”
Thiết Lâm Phong vô cùng lo lắng, ông ấy và Ngô Thiên Hùng, Lưu Xán và cả Lý Thành Nam cùng nâng Tần Thiên lên, vội vàng hấp tấp đưa hắn lên xe.
“Tôi đã nói từ đầu rồi là đừng có cạnh tranh với Dương Côn rồi mà, haiz, bây giờ lại thành ra thế này, phải làm sao đây trời!” Trên xe, vẻ mặt Lưu Xán rất hối hận.
Thiết Lâm Phong nói nhỏ: “Ngài Tần chưa bao giờ làm việc gì mà không chắc chắn, nhất định là trong chuyện này có gì đó.”
“Mọi người, bây giờ không quan tâm nhiều vậy đâu, tới bệnh viện đã rồi nói.”
“Đúng đó, đến bệnh viện trước.”
“Thành Nam, lái nhanh lên chút đi!”
Lý Thành Nam lái xe, vì không quen đường xá, hơn nữa trong lòng lại đang lo lắng, ông ta cứ đi loạn xạ như một con ruồi mất đầu.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói ung dung vang lên.
“Đừng tới bệnh viện. Về thẳng khách sạn luôn đi.”
Mọi người ngẩn ra một lúc, rồi thấy Tần Thiên vốn đang hôn mê bất tỉnh lại đang ngồi dậy.
Hắn mỉm cười, như thể chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.
“Ngài Tần, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?” Vẻ mặt Thiết Lâm Phong khiếp sợ.
Tần Thiên cười nói: “Tôi đã hiểu ra chiêu trò của Dương Côn và cái tên đại sư Lưu kia rồi.”
“Tôi cố tình hôn mê, là để khiến Dương Côn thả lỏng cảnh giác.”
“Nếu không có gì bất ngờ thì chắc chắn Dương Côn sẽ cho rằng tất cả chúng ta đều đã từ bỏ đấu thầu, đấu thầu chỉ là một cảnh lướt qua mà thôi.”
“Cho nên số tiền cậu ta bỏ ra đấu thầu chắc chắn không cao.”
“Cứ thế, chẳng phải chỉ cần chúng ta âm thầm đấu thầu theo giá bình thường là có thể suôn sẻ chiếm được mảnh đất này rồi sao?”
Nhóm người Thiết Lâm Phong hiểu ra, kích động nói: “Cậu muốn giấu trời vượt biển, đánh úp bất ngờ sao?”