Chương 1127 "Bây giờ mau lên kiểm tra đi."
Lúc này Lưu Đức mới bỗng nhiên hét lớn một tiếng rồi lấy thanh kiếm gỗ gụ trên đỉnh đầu Hồ Bảo xuống.
Hồ Bảo mở mắt, nhìn mọi người xung quanh Sắc mặt ông ta trắng bệch, ngôi phịch dưới đất như một đống thịt nát.
“Đưa tôi đi!”
“Mau đưa tôi đi đi!”
“Tôi muốn về nhà!”
“Tôi không muốn ở lại đây nữa!” Ông ta lẩm bẩm nói, vậy mà lại quỳ rạp trên mặt đất bò ra bên ngoài.
Hai vệ sĩ vội vàng xông đến đỡ ông ta dậy.
Dương Côn cười nói: “Hồ tổng, đừng quên ông đã hứa đặt một triệu tiền cúng rồi.”
Hồ Bảo lớn tiếng nói: “Cảm ơn đại sư chỉ đường dẫn lối!”
“Tôi gửi ngài hai triệu, sẽ lập tức chuyển vào tài khoản của ngài!”
Nhìn Hồ Bảo được đưa lên xe và phóng đi, tất cả mọi người ở đây đều bàng hoàng khó tin.
Dương Côn cười nói: “Có thể tiếp tục rồi.”
“Tiếp theo đến lượt ai?”
“Mọi người, đây là cơ hội hiếm có, không nên bỏ qua đâu!”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Hoành Đạt chợt lớn tiếng nói: “Đến tôi!”
Ông ta học theo bộ dáng của Hồ Bảo đi tới chính giữa, quỳ gối trước mặt Lưu Đức.
Lưu Đức làm như vừa rồi, lần nữa đặt thanh kiếm gỗ gụ lên đầu Hoành Đạt, trong miệng lẩm bẩm.
Lúc này đây, Hoành Đạt kiên trì được một phút đồng hồ rồi đột nhiên hét lớn, ngã ngửa ra sau.
“Đừng giết tôi!”
“Đừng tới đây!” Ông ta giống như Hồ Bảo, bò ra ngoài trong tình trạng tè dầm.
Mọi người đứng bên ngoài cũng không nhịn nổi nữa, bọn họ xông lên bao vây lấy Hoành Đạt.
Vì khi bọn họ đưa mắt nhìn sang, rõ ràng là chẳng có cái gì cả.
Như vậy rốt cuộc là Hoành Đạt đã nhìn thấy gì?
Tình hình của Hoành đạt tốt hơn Hồ Bảo một chút.
Dưới sự an ủi của mọi người, ông ta vẫn chưa hết sợ hãi, nhìn mảnh đất mọc đầy cỏ dại, cắn răng nói: “Tôi thấy nơi này là một chiến trường cổ xưa!”
“Vong hồn chôn dưới đất sống lại, có một tướng quân không đầu cầm rìu muốn chém tôi!”
Mọi người nghe xong đều kinh ngạc khó tin.
Tiếp theo, những ông chủ còn lại không cam lòng cũng lần lượt bước vào kiểm tra.
Kết quả đều giống y như nhau.
Lần kéo dài nhất không quá hai phút đã gào khóc bò ra ngoài.
Về cơ bản, những gì bọn họ mô tả và nhìn thấy trong đầu đều khác nhau. Tuy nhiên chúng đều là những thứ rất hung ác.
Lưu Đức thở dài nói: “Xem ra tôi dự đoán không sai, mảnh đất này chính là đất dữ.”
“Có điều dù có hung đến đâu thì cũng phải có người khắc chế được nó, gặp dữ hóa lành!”
“Lẽ nào, toàn bộ tỉnh phía Nam các người đều không có ai như vậy sao?”
Nghe xong lời này, mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Hiện tại ở đây chỉ còn có bao người chưa thử nghiệm.
Một là Dương Côn, Tần Thiên, và còn lại chính là Mã Kim Vũ.
“Anh trai, anh đại diện cho gia tộc muốn giành lấy mảnh đất này.”
“Bây giờ mau lên kiểm tra đi.”
“Sớm biết là đất hung hay lành thì càng có thể sớm đưa ra quyết định hơn.” Mã Kim Long chọc ngoáy ngói.