Chương 1123 Đương nhiên là vì nể mặt cậu Dương rồi
- Trang Chủ
- Thần Vương Lệnh - Tần Thiên (full)
- Chương 1123 Đương nhiên là vì nể mặt cậu Dương rồi
Thấy Tần Thiên hiên ngang đứng đó, cười nhạt không nói gì, chẳng những không có chút cung kính nào mà ngược lại còn có một chút trào phúng.
Tựa như bản thân trong mắt hắn chỉ là một tên hề.
Vẻ mặt ông ta hơi thay đổi, cười lạnh nói: “Ngài Tần, khí thế bất phàm, là một người tài.”
Tần Thiên cười lạnh nói: “Cảm ơn đã quá khen.”
“Hỗn láo!” Cô gái trẻ tuổi đứng sau Lưu Đức tức giận nói: “Anh là cái thá gì?”
“Thấy thầy mà lại dám vô lễ như thế!”
Cô ta mặc một bộ váy màu đỏ rực, ôm sát lấy vóc người bốc lửa.
Nhưng mặt mày lại lạnh lùng, trong mắt rực lửa, vừa nhìn đã biết là một người tính tình nóng nảy.
Trên áo trước cực có hình phượng hoàng dục hỏa trùng sinh. Xem ra chính là chu trước ở trong bốn biểu tượng.
Ngoài cô ta ra, sau lưng Lưu Đức còn có ba người học trò khác, lần lượt là Thanh Long, Sí Hổ, Huyền Vũ cũng đang trợn mắt nhìn.
“Tần Thiên, còn không mau xin lỗi đại sư đi.”
“Đắc tội đại sư, anh còn muốn hoạt động trong ngành bất động sản sao?” Cuối cùng Ngô Lệ cũng túm được nhược điểm của Tần Thiên, đắc ý nói.
Đối mặt với sự áp bức của mọi người, Tần Thiên cười lạnh một tiếng, thản nhiên nói: “Đúng là đại sư lang thang, chú hề trong miếu.”
“Đại sư Lưu, muốn tôi xin lỗi ông thì cũng được thôi, thể hiện chút bản lĩnh thực sự ra đây đi.”
Nghe lời Tần Thiên nói, mọi người lại lần nữa giật mình kinh ngạc.
Không ngờ hắn lại ngạo mạn đến mức này. Không để Dương Côn vào trong mắt thì cũng thôi đi, nhưng đại sư Lưu Đức chính là ngọn hải đăng được công nhận trong ngành bất động sản.
Chu Tước nổi giận hét , muốn xông lên.
“Lùi lại đi.” Lưu Đức nhàn nhạt nói một câu.
“Thầy…” Chu Tước không phục.
Lưu Đức nói lần nữa: “Ta nói lui xuống.”
Trên mặt vô tình lộ ra chút uy áp.
“Dạ!” Vẻ mặt Chu Tước sợ hãi, vội vàng lùi về sau. Có điều cô ta vẫn trợn mắt nhìn Tần Thiên như cũ.
Tần Thiên cười lạnh không nói gì.
Vị đại sư và mấy người học trò này của ông ta khiến hắn không nhịn được nghĩ đến một vị đại sư khác và đồ đệ của ông ấy.
Người kia tên Vương Sâm, ông ta tuyên bố với tất cả mọi người mình là đại sư khí công* có thể trị được bách bệnh. Tuyệt chiêu đặc biệt là có thể hồi sinh rắn đã bị đứt đôi.
*khí công: một cách rèn luyện sức khoẻ và chữa bệnh ở Trung Quốc
Tại hiện trường chữa bệnh cho An Quốc ở Nam Giang đã bị Tần Thiên vạch trần vở kịch, cái gọi gọi hồi sinh rắn đứt ấy chỉ là một con rắn giả mà thôi.
Đại sư phong thủy trước mặt này, trông có vẻ như có nghề hơn Vương sâm nhiều.
Thế nên Tần Thiên cũng không ngại xem thử xem, rốt cuộc là ông ta có tài cán gì.
Toàn trưởng trở nên có chút yên tĩnh, tất cả mọi người nhìn Lưu Đức, muốn biết ông ta sẽ làm gì tiếp theo.
Lưu Đức mỉm cười một tiếng, thản nhiên nói: “Thanh niên tuổi trẻ kiêu ngạo hăng hái không có gì lạ.”
“Có điều tôi đã nhiều năm không xuống núi rồi. Các người có biết vì sao bỗng nhiên tôi lại không quản đường sá xa xôi mà tới đây không?”
Ngô Lệ cười nói: “Đương nhiên là vì nể mặt cậu Dương rồi.”
“Cậu Dương là người thừa kế nhà họ Dương. Mà thực lực của nhà họ Dương ở bảy tỉnh phía Nam cũng không cần tôi phải nói nhiều làm gì nữa.”