Chương 1117 Gã chỉ nghe lời một mình Dương Côn mà thôi.
- Trang Chủ
- Thần Vương Lệnh - Tần Thiên (full)
- Chương 1117 Gã chỉ nghe lời một mình Dương Côn mà thôi.
“Tên Tần Thiên này thật kiêu ngạo mà, không nói câu nào đã ra tay đánh người rồi.”
“Hôm nay anh nhất định không thể dễ dàng tha cho gã!”
Thấy Ngô Lệ thân mật với Dương Côn như vậy, trong mắt Vương Hạo đứng bên cạnh lóe lên vẻ oán độc.
Có điều gã cũng không dám đắc tội Dương Côn. Hơn nữa gã theo đuổi Ngô Lệ cùng lắm cũng chỉ là muốn chơi một chút mà thôi.
Càng không thể nào vì một người phụ nữ như vậy mà bất kính với Dương Côn một chút nào được.
Dương Côn nhìn vẻ mặt đằng đằng sát khí của Hắc Sát chạy về phía Tần Thiên, anh ta cũng không ngăn cản.
Anh ta muốn lôi kéo lợi dụng Tần Thiên, nhưng Tần Thiên quá ngông cuồng rồi. Thế nên anh ta không ngại cho Tần Thiên biết tay một chút.
Thấy một màn như vậy, Mã Kim Vũ vội vàng tiến lên, chắn trước mắt Hắc Sát.
Anh ta đã từng nghe nói về sự lợi hại của Hắc Sát, nếu để Hắc Sát ra tay thì Tần Thiên sẽ phải chết.
Người này khác với Vương Hạo vừa ra tay, hai bên là hai khái niệm hoàn toàn khác.
“Dương Côn, cho tôi chút mặt mũi.”
“Tôi có thể kêu Tần Thiên xin lỗi Vương Hạo. Anh để Hắc Sát quay về đi.”
Anh ta vội vàng nói.
Hắc Sát lạnh lùng liếc mắt nhìn Mã Kim Vũ, xoay người hỏi ý nhìn Dương Côn.
Chỉ cần Dương Côn gật đầu thì gã cũng không ngại tát bay tên cậu cả nhà họ Mã này.
Dương Côn không nhịn được nhíu mày.
Tuy là anh ta không có cảm tình gì với Mã Kim Vũ, nhưng dù sao ba của Mã Kim Vũ cũng là chú của anh ta.
Thế những Mã Kim Long lại tức giận nói: “Mã Kim Vũ, anh lo chuyện bao đồng thế làm gì? Mau tránh ra cho tôi!”
“Tên khốn Tần Thiên kiêu ngạo không gì sánh được, có chết cũng là do gã gieo gió gặt bão!”
Mã Kim Vũ nhíu mày trầm giọng nói: “Kim Long, tôi biết Tần Thiên giúp Lưu Xán lấy lại công ty từ trong cậu, nên cậu không phục.”
“Nhưng cậu phải biết rằng, cái công ty kia vốn dĩ cũng không phải là dùng thủ đoạn chính đáng mà lấy được, vốn nên trả lại.”
“Bây giờ cậu vẫn không rõ, trong làm ăn kinh doanh cần phải liêm chính, cạnh tranh công bằng sao?”
“Câm miệng!” Mã Kim Long bị chạm đến chỗ đao, cặp mắt lập tức đỏ lên.
Cậu ta cắn răng nói: “Mã Kim Vũ, anh là cái tên ăn cây táo, rào cây sung!”
“Anh nói đi, có phải anh thông đồng một ruộc với đám Tần Thiên không?”
“Anh có còn là người nhà họ Mã không?”
“Nếu không cút mau thì tôi sẽ kêu Hắc Sát đánh luôn cả anh đấy!”
“Hắc Sát, còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau ra tay đi!”
“Ai cản đường thì đánh chết luôn kẻ đó đi!”
Nhưng Hắc Sát vốn không nghe lời cậu ta nói. Gã chỉ nghe lời một mình Dương Côn mà thôi.
Dương Côn trầm ngâm một chút nói: “Anh Vũ, tôi có thể không so đo với tần Thiên.”
“Thực ra anh ấy cũng là một người bạn mà tôi mời tới đây.”
Cái gì?
Nghe thấy Tần Thiên vậy mà là được Dương Côn mời tới, vẻ mặt tất cả mọi người đều tràn đầy khó tin.
“Thế nhưng Vương Hạo cũng là bạn do tôi mời tới. Tôi cũng không thể nặng bên này, nhẹ bên kia được chứ, đúng không?”
“Thế nên, anh để Tần Thiên và Vương Hạo thượng lượng một chút. Nếu như có thể giải quyết riêng tư thì quá tốt rồi.”
Vương Hạo lập tức cắn răng nói: “Em muốn nó chết!”