Chương 1116 Tựa như một vong hồn dưới địa ngục.
- Trang Chủ
- Thần Vương Lệnh - Tần Thiên (full)
- Chương 1116 Tựa như một vong hồn dưới địa ngục.
“Tôi không phản đối cạnh tranh, hoan nghênh mọi người tới trả giá.”
Nói xong, hắn đi thẳng vào bên trong, cầm ly rượu vang đỏ từ trên bàn ăn bên cạnh lên, thần thái kia dường như hắn chính là chủ nhân của nơi này vậy.
Đồng thời, còn như thể hắn đã lấy được hồ Như Ý.
Mọi người lần nữa phải trợn tròn mắt.
Bọn họ chưa từng thấy một người nào kiêu ngạo như thế.
Vương Hạo kịp phản ứng lại, tức giận đến mức mặt mày tái xanh.
“Khốn nạn!”
“Tao giết mày!”
Lúc này đây, gã ném chai rượu trong tay xuống, rút luôn một cái dao ra.
Lao về phía Tần Thiên giống như một con sói điên.
Tần Thiên uống một ngụm rượu đỏ, tùy tiện nhấc chân lên đá vào giữa bụng Vương Hạo.
Bịch bộp!
Giữa tiếng kêu thảm thiết, miệng Vương Hạo phun đầy máu tươi, cả người bay thẳng về phía cửa.
Thật ra loại nhân vật nhỏ bé như Vương Hạo vốn không đáng để Tần Thiên phải ra tay.
Sở dĩ hắn làm như vậy, không phải là vì đả kích Vương Hạo mà vì để nói cho mọi người có mặt ở đây biết, tên hắn là Tần Thiên.
Đây là một tín hiệu can thiệp mạnh mẽ.
Từ nay về sau, trong giới doanh nghiệp của thành phố, dù có đồng ý hay không thì đều phải chấp nhận sự xuất hiện của nhân vật quyền lực đến.
Mắt thấy Vương Hạo bay thẳng ra ngoài cửa.
Đúng vào lúc này có mấy người đi từ bên ngoài tới.
Dương Côn, Mã Kim Long và cả Hắc Sát đi lẫn trong đám mấy người vệ sĩ.
Bỗng nhiên thấy một người bay về phía mình, Dương Côn hét lên theo bản năng.
Hắc Sát đứng sau anh ta chợt lắc mình, dùng bàn tay vòng qua người Vương Hạo một cái, để gã vững vàng tiếp đất.
Mặc dù vậy nhưng sức mạnh một cước kia mang tới khiến cho Vương Hạo cả giác ruột gan sắp đứt rời.
Thấy Dương Côn đến, gã như chó nhìn thấy chủ nhân, thê thảm tố cáo.
“Anh Côn, anh tới thật đúng lúc!”
“Thằng nhãi khốn tên Tần Thiên kia thực sự quá kiêu ngạo!”
“Anh mau giết nó đi!”
“Anh nhất định phải giết nó!”
Người gây chuyện, vậy mà lại là Tần Thiên.
Dương Côn ngây ra một lúc rồi vội vàng đi vào trong xem. Thấy Tần Thiên mang theo mấy người đang thản nhiên uống rượu, dáng vẻ tựa như không phải người gây ra họa, mà là chủ nhân của nơi này.
Mí mắt Dương Côn không nhịn được mà giật một cái.
“Tần Thiên, mày cũng quá kiêu ngạo rồi!”
“Dám ở chỗ này ra tay đánh người, đúng là muốn chết!”
“Hắc Sát, cậu còn chờ gì nữa? Còn không bắt lại cho tôi!” Mã Kim Long hét lớn.
Trước đó Hắc Sát đã từng nghe Mã Kim Long nói về Tần Thiên, gã biết Tần Thiên là cao thủ.
Điều này giống như lãnh địa của mình bị người khác xâm chiếm, Hắc Sát trầm mặt, đi nhanh về phía Tần Thiên.
Theo khoảng cách càng ngày càng tới gần Tần Thiên, trên người gã vậy mà lại toát ra một luồng khí màu đen mà mắt trần cũng có thể nhìn thấy.
Tựa như một vong hồn dưới địa ngục.
Những người xung quanh sợ hãi đến mức vội vàng tránh né.
Ngô Lệ duyên dáng gọi lớn một tiếng rồi vọt đến bên cạnh Dương Côn. Cô ả ôm cánh tay anh ta, cố ý áp chặt cơ thể mình lên người Dương Côn.
“Anh Côn, may mà anh đã đến.”
“Vừa rồi làm em sợ muốn chết!’