Chương 1114 "Chết cho tao!"
“Giờ thói đời thay đổi rồi sao, để con chó con mèo nào cũng dám xông đến đây.”
Trong tiếng cười nhạo, có một người phụ nữ mặc váy dài chấm đất, dáng người uyển chuyển bước tới.
Cô ta tên Ngô Lệ, xuất thân trong một chương trình tuyển chọn idol, dựa vào chút tài năng, vóc dáng và gương mặt xinh đẹp đã trở thành người trong giới giàu có của tỉnh, ăn sung mặc sướng.
Là gái “điếm” nổi tiếng.
Lúc này, cô ta trang điểm đậm, ăn mặc đẹp đẽ, tựa như siêu sao thảm đỏ cao cao tại thượng.
“Cậu Vương, tôi đoán nhất định là bọn họ không được anh Dương mời tới.”
“Người như vậy dám trà trộn vào đây hạ thấp địa vị của mọi người. Chi bằng anh đuổi bọn họ ra ngoài, chờ khi anh Dương tới nhất định sẽ khen ngợi.”
Nghe xong lời này của cô ả, vẻ mặt Vương Hạo đầy kích động.
Gã ta đã theo đuổi Ngô Lệ từ lâu rồi nhưng cô ta vẫn luôn giữ khoảng cách với gã.
Hiện tại là một cơ hội rất tốt để thể hiện.
Đánh đuổi Tần Thiên không chỉ có thể được Dương Côn khen ngợi mà còn có thể thảnh thơi thể hiện trước mặt Ngô Lệ.
Gã ta cũng từng học Taekwondo vài ngày, thế nên lập tức dở thói ra vẻ nói: “Nghe thấy không?”
“Tên họ Tần, đây không nơi mà loại chó mèo nào cũng có thể vào được.”
“Thức thời thì mau cút đi nhanh lên!”
“Đừng làm bẩn thảm trải nền ở đây.”
Những người còn lại đều nhìn Tần Thiên với ánh mắt hả hê, chờ đợ hắn bị xấu mặt.
Bình thường bọn họ đều bằng mặt không bằng lòng, nhưng mặc dù giữa bọn họ có mâu thuẫn thì cũng đều là cùng một đẳng cấp.
Còn hiện tại Tần Thiên rõ ràng không phải người cùng đẳng cấp mà lại muốn xông vào vòng, bọn họ sẽ lập tức bắt tay nhau cùng chống lại.
“Cậu Vương muốn thể hiện uy phong, họ Tần kia, thức thời thì mau cút đi!”
“Trở về Long Giang mau đi! Đây không phải nơi mà các người có thể tới.”
“Đúng là mắt chó đui mù mà.”
Bọn họ nhao nhao mở miệng mỉa mai.
Thật ra Mã Kim Vũ cũng đã đến, có điều anh ta cố ý đứng ở xa, thờ ơ lạnh nhạt.
Vừa rồi Tần Thiên không nghe anh ta khuyên giải, khiến anh ta cực kỳ tức giận. Hiện tại anh ta cũng không ngại mượn tay Vương Hạo để dạy dỗ Tần Thiên một chút.
Nếu như Tần Thiên có thể biết khó mà lui thì sẽ chịu một chút nhục nhã một chút, dù sao cũng tốt hơn là đau đớn chết ở trong tay Dương Côn.
Nghe mọi người ồn ào, Vương Hạo cực kỳ đắc ý.
Thấy Tần Thiên chỉ cười nhạt không nói, gã ta cắn răng nói: “Thế nào, lẽ nào mày còn muốn buộc tao phải ra tay sao?’
“Không ngại nói cho mày biết, một khi ông đây ra tay thì chỉ e là mày sẽ phải lết ra ngoài.”
Tần Thiên thản nhiên nói: “Vậy sao?”
“Xem ra cậu Vương rất tự tin với thực lực của mình nhỉ? Nếu đã vậy thì tôi đây cũng không ngại học hỏi đôi chút.”
“Cậu Vương, anh ta thế này là đang khiêu khích anh sao?” Ngô Lệ nói khích: “Tôi đúng là được mở mang tầm mắt mà.”
“Hiện tại mấy ông chủ nhỏ ở tỉnh lẻ đều tự tin như vậy sao?”
“Cậu Vương, anh cũng không thể để cho thương nhân ở tỉnh chúng ta mất mặt được.”
Những lời này rõ ràng là đang đổ thêm dầu vào lửa.
Vương Hạo vốn đang không muốn làm lớn chuyện, thế nhưng Ngô Lệ lại là nữ thần mà gã đang theo đuổi.
Ngay trước mặt nữ thần, nếu như gã còn nói nhảm nữa thì có vẻ hơi hèn.
“Nhãi ranh, là mày tự chuốc lấy đấy!”
“Chết cho tao!”
Trong tiếng rống giận dữ, gã chợt giơ một quyền đánh về phía mặt Tần Thiên.