Chương 1108 Anh cứ nói đi!
Vẻ mặt Mã Kim Long khẽ động, cậu ta nghiến răng thấp giọng nói: “Đúng vậy!”
“Tần Thiên, ngưỡng mộ đại danh đã lâu!”
“Để tôi tự giới thiệu, tôi tên Dương Côn.”
“Đồng thời tôi muốn xin lỗi anh vì hành vi mạo phạm trước đó của em họ tôi.”
Nói rồi anh ta mỉm cười đưa tay về phía Tần Thiên.
Chuyện gì thế này?
Nhìn thấy dáng vẻ nồng nhiệt của Dương Công, Lưu Xán kinh ngạc há hốc miệng.
Kịch bản này hơi không đúng rồi!
Tần Thiên cũng không bắt tay Dương Côn mà cười lạnh nói: “Xin lỗi á?”
“Tôi không nghe nhầm đấy chứ?”
“Rốt cuộc cậu Dương tìm tôi vì mục đích gì, cứ nói thẳng!”
Ánh mắt Dương Côn lóe lên một cái, hơi lúng túng thu tay về. Anh ta lại cười nói: “Kim Long, nói cho anh ấy biết, chúng ta tới để làm gì.”
Mã Kim Long kìm nén cơn giận, nhưng vì kế hoạch lớn của bọn họ, không thể không nuốt cục tức xuống.
Cậu ta miễn cưỡng cười gượng nói: “Tần Thiên, chuyện lúc trước là tôi không đúng”
“Tôi tới đây là để xin lỗi anh, và cả ông chủ Lưu nữa.”
“Không đánh thì không quen, nếu không ngại thì tôi nghĩ chúng ta có thể kết giao bạn bè.”
Kết giao bạn bè?
Lưu Xán càng ngơ ngác.
Dựa vào sự hiểu biết của ông ấy về hai tên này, ai dám đắc tội bọn họ thì nhất định sẽ phải chịu sự trả thù điên cuồng.
Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây à? Sao hai tên này lại tốt tính như thế?
Dù ông ấy có đập vỡ đầu thì cũng không thể hiểu được.
Có điều, nhìn thấy Tần Thiên cười nhạt không nói gì, ông ấy rất sợ bầu không khí trở nên căng thẳng, vội vàng nói: “Cảm ơn hai cậu.”
“Hiện tại Tần Thiên cũng là ông chủ của tôi. Sau này Tập đoàn Tô Ngọc muốn tới Cẩm Hồ phát triển, còn cần hai vị ủng hộ nhiều hơn.”
Nghe xong lời này, Mã Kim Long cũng không nhịn được nữa, rốt cuộc cũng lộ ra địch ý.
Cậu ta nhìn chằm chằm vào Tần Thiên, cắn răng nói: “Mày muốn chuyển toàn bộ Tập đoàn Tô Ngọc tới đây?”
“Muốn cướp địa bàn Cẩm Hồ?”
Tần Thiên nhíu mày nói: “Thì sao?”
Mã Kim Long hừ một tiếng, còn muốn nói gì đó thì đã bị Dương Côn ngắt lời.
Anh ta cười ha ha nói: “Ngài Tần quả nhiên là tinh mắt!”
“Long Giang là nơi nhỏ bé, không có tương lai. Ngài Tần, hoan nghênh anh chuyển rời Tập đoàn Tô Ngọc tới đây, tôi ủng hộ anh!”
“Có cần giúp gì thì anh cứ nói.”
“Không phải Dương Côn tôi khoác lác, ở trong địa bàn thành phố Cẩm Hồ này thì tôi vẫn dễ dàng nói chuyện làm việc.”
“Vậy sao?” Tần Thiên cười nói: “Bây giờ đúng lúc tôi có chuyện cần cậu Dương đây giúp đỡ.”
“Anh cứ nói đi!”
“Vì có thể kết bạn với anh, tôi chắc chắn sẽ khiến cho anh vừa lòng.”
“Cảm ơn cậu Dương, tôi muốn lấy mảnh đất hồ Như Ý kia.”
“Mong cậu Dương giúp tôi lấy được nó!”
“Anh nói gì?” Sắc mặt Dương Côn thay đổi, anh ta nhìn chằm chằm vào Tần Thiên rồi cười lạnh nói: “Ngài Tần, anh thật biết nói đùa.”
Tần Thiên thản nhiên nói: “Tôi cũng không nói đùa với người không quen.”
“Mảnh đất này, tôi muốn dùng để xây trụ sở của Tập đoàn Tô Ngọc. Thế nên nhất định phải có được.”