Chương 1107 "Cậu còn ngây ra đó làm gì?"
“Mã Kim Vũ?”
Nghe lời Lưu Xán nói, Tần Thiên không nhịn được mà nghi ngờ. Tính tình của người em trai Mã Kim Long như thế này khiến hắn không thể nghĩ ra được, người anh trai kia có thể tốt hơn được chỗ nào.
Lưu Xán vội vàng nói: “Ngài Tần, tôi có thể đảm bảo nhân phẩm của Mã Kim Vũ!”
“Cũng đến đêm hôm qua tôi mới biết được, cậu ấy vì muốn giúp tôi trở về công ty mà không tiếc chống đối gia tộc.”
“Hơn nữa cậu ấy còn nhận nhiệm vụ bất khả thi là lấy được mảnh đất vua hồ Như Ý số một.”
“Ngài Tần, cho dù thế nào thì tôi cũng cảm thấy, có lẽ cậu nên gặp Mã Kim Vũ một lần.”
“Hãy tin tôi, chắc chắn cậu ấy sẽ không làm cậu thất vọng.”
Tần Thiên cười nói: “Chuyện này còn phải xem duyện phận!”
“Nếu như có cơ duyên thích hợp thì tôi không ngại gặp vị đại thiếu gia nhà họ Mã này một lần.”
“Có điều bây giờ, tôi thấy hứng thú với mảnh đất vua hồ Như Ý số một kia hơn Mã Kim Vũ này đấy.”
“Lưu tổng, nơi này có phải khu vực cốt lõi của khu đất mới mà ông vừa giới thiệu, sau này sẽ trở thành trung tâm thành phố không?”
“Đúng vậy.”
“Ngài Tần, lẽ nào cậu cũng muốn lấy mảnh đất này sao?”
Tần Thiên cười nói: “Ông cảm thấy, nếu tôi lấy nó rồi xây một tòa cao ốc làm trụ sở của Tập đoàn Tô Ngọc ở đây thì sao?”
Lưu Xán kích động nói: “Đương nhiên là chuyện rất tốt rồi.”
“Có điều…”
“Theo tôi biết thì, người để ý đến mảnh đất vua này không chỉ có một mình ngài Tần đâu. Tất cả mọi người đều nhận thức được tầm quan trọng chiến lược của mảnh đất này.”
“Nhất là nhà họ Dương, ngành hoạt động chính của bọn họ là bất động sản, nên càng quyết tâm phải giành được nó.”
“Nếu ngài Tần muốn cạnh tranh với bọn họ, thì thứ cho tôi nói thẳng, chẳng những phần thắng không lớn mà nếu không tranh được thì còn có thể dẫn đến họa sát thân.”
“Hiện tại chúng ta phải giữ gìn quan hệ với nhà họ Mã, không cần gây thêm rắc rối nữa. Nhỡ đắc tội nhà họ Dương thì sẽ càng đáng sợ hơn.”
Tần Thiên nói: “Chuyện do người làm mà thành.”
“Không thử một lần thì sao biết là không thể chứ.”
Lưu Xán còn muốn nói thêm gì đó thì tiếng gõ cửa vang lên, vẻ mặt thư ký hoảng hốt nói: “Lưu tổng, có hai người muốn gặp ngài.”
“Bọn họ tự xưng là người của nhà họ Mã và nhà họ Dương, một người tên Mã Kim Long, một người tên Dương Côn.”
“Cậu nói gì?” Lưu Xán kinh sợ, há miệng hồi lâu mới phản ứng được rồi sợ hãi nói: “Nguy rồi!”
“Dương Côn chính là thái tử của nhà họ Dương, là anh họ của Mã Kim Long. Không ngờ cậu ta vậy mà lại đích thân đến đây!”
“Ngài Tần, cậu mau tránh đi một chút, để tôi xử lý!”
“Mau, trốn đằng sau giá sách này.” Ông ấy lo lắng kéo giá sách ra, bên sau là một phòng nghỉ ẩn.
Nhưng lại chỉ thấy Tần Thiên ngồi yên bất động, trên mặt mang theo ý cười.
“Cậu còn ngây ra đó làm gì?”
“Không kịp rồi, mau lên đi!”
Tần Thiên thong thả nhấp muộn ngụm trà, nói: “Ông chủ Lưu, là phúc thì không phải họa, là họa thì có tránh cũng không được.”
“Đừng mất thời gian nữa, gọi bọn họ vào đi.”
Sắc mặt Lưu Xán trắng bệch, nhưng thấy Tần Thiên bình tĩnh như vậy thì ông cũng không còn cách nào khác.
Rơi vào đường cùng, chỉ đành kêu thư ký dẫn Mã Kim Long và Dương Côn vào.
“Hai cậu này, hãy nghe tôi nói…” Ông ấy vội càng muốn giải thích cầu xin cho Tần Thiên.
Dương Côn xua tay, anh ta nhìn Tần Thiên rồi mỉm cười nói với Mã Kim Long: “Em họ, vị này chính là ngài Tần, Tần Thiên sao?”