Chương 1106 Làm người hầu của ngươi?
“Bây giờ bổn tọa cho ngươi một cơ hội, chỉ cần ngươi nguyện ý quy phục tộc Thiên Sứ, trở thành thuộc hạ người hầu của bổn tọa, bổn tọa có thể không truy cứu chuyện lúc trước ngươi giết chết thành viên của tộc Thiên Sứ!” Thiên sứ bốn cánh nhàn nhạt nói.
“Làm người hầu của ngươi? Ngươi cũng xứng sao?” Diệp Phàm chế nhạo.
Đây là lần đầu tiên hắn thấy có người muốn hắn làm người hậu, thật buồn cười!
“Xem ra nếu ta không dạy cho ngươi một bài học, thì ngươi không biết thế nào là trời cao đất dày!” Thiên sứ bốn cánh thờ ơ nói.
Bùm! ! !
Thiên sứ bốn cánh ngay lập tức biến mất khỏi tầm mắt, Diệp Phàm còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy một tiếng nổ cực lớn.
Tiếp theo thân thể Diệp Phàm đã bị đá bay đi, trực tiếp rơi xuống đáy biển.
Sau đó Diệp Phàm từ từ bơi lên mặt biển, không ngừng họ khan, sắc mặt trắng bệch, hơi thở rối loạn, ánh mắt dán chặt vào thiên sứ bốn cánh, đôi mắt không giấu được kinh ngạc.
Hắn không ngờ rằng đối phương lại mạnh như vậy, so với bốn thiên sứ vừa rồi thì hoàn toàn khác hẳn.
Nếu không phải hắn có được long cốt và áo giáp bảo vệ thân thể, thì có lẽ đòn tấn công vừa rồi đã khiến hắn tan xương nát thịt!
Thực lực của người này quá mạnh, đặc biệt là tốc độ nhanh đến mức Diệp Phàm không thể nào thấy được!
“Quả nhiên hai đôi cánh có khác!” Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng.
“Bị bổn tọa đánh mà ngươi còn có thể nói chuyện, cũng có chút bản lĩnh đấy!”
“Bổn tọa cho ngươi một cơ hội cuối cùng!”
Thiên sứ bốn cánh uy nghiêm hét lên, thánh quang từ trong cơ thể chợt dâng lên, áp lực khủng khiếp bao trùm lấy Diệp Phàm.
Dưới uy lực này, mặt biển bốn phía xung quanh bị nhấn chìm xuống hàng chục cm.
Diệp Phàm cũng cảm nhận được áp lực vô cùng lớn, hắn nhíu chặt mày, dùng hết sức lực để chống cự.
“Có làm người hầu của bổn tọa hay không? Nếu không thì sẽ chết!”
Thiên sứ bốn cánh lại hét lên, uy lực tối cao nhanh chóng đổ lên người Diệp Phàm như thủy triều dâng lên ồ ạt.
Diệp Phàm nghiến răng chịu đựng, cố gắng chống lại áp lực của đối phương.
Ngay khi hắn chuẩn bị dốc toàn lực để chống trả thì một giọng nói lạnh lẽo vang vọng trên mặt biển.
“Chỉ dựa vào thiên sứ bốn cánh như ngươi, mà cũng muốn thiếu chủ làm người hầu của mình, ai cho người dũng khí đó vậy?”
Khi giọng nói này vang lên, không khí xung quanh liền đóng bằng, toàn bộ mặt biển cũng vậy.
Sắc mặt của thiên sứ bốn cánh lập tức thay đổi, ánh mắt đột nhiên liếc sang chỗ khác.
Lúc này, một bóng người đang từ từ đi tới.
Người mặc một chiếc áo choàng đen, trên mặt cũng đeo một chiếc mặt nạ màu đen, một đôi mắt sắc lạnh khiến người ta phải rùng mình.
Lúc này, Diệp Phàm, thiên sứ bốn cánh và bốn thiên sứ khác đều liếc nhìn người này, ánh mắt đều lóe lên.
“Ngươi là ai?” Thiên sứ bốn cánh trầm giọng hỏi.
“Người chết không cần biết điều này!” Người đàn ông nhàn nhạt nói.
Soat!
Nói xong, thân hình liền biến mất tại chỗ.
Vẻ mặt của thiên sứ bốn cánh lập tức thay đổi, hai đôi cánh phía sau đập điên cuồng, sẵn sàng né tránh bất cứ lúc nào.
Nhưng không ngờ rằng là ngay sau đó người đàn ông đã xuất hiện trước mặt rồi dùng một tay bóp chặt lấy cổ ông ta
Lúc này, thiên thần bốn cánh bị người đàn ông mặc áo choàng đen đeo mặt nạ đen bóp cổ, cho dù có dùng sức thế nào cũng không thể thoát khỏi bàn tay của người đàn ông đó.
“Ngươi…
Thiên thần bốn cánh nhìn chằm chằm vào người đàn ông như muốn nói điều gì đó, nhưng kết quả lại có một tiếng răng rắc vang lên và ông ta đã bị bóp chết.
Bùm! ! !
Ngay sau đó, thi thể của thiên thần bốn cánh liền nổ tung tại chỗ, biến thành một đống xương thịt lẫn lộn rơi xuống biển.
Từ lúc người đàn ông này xuất hiện đến lúc thiên sứ bốn cánh bị giết chỉ đầy ba giây, vậy nên không ai kịp phản ứng.
Bốn thiên sứ còn lại đều sửng sốt, trợn mắt há hốc mồm.
Ngay cả Diệp Phàm cũng giật mình, nhìn người đàn ông này bằng ánh mắt kỳ quái.
Diệp Phàm biết rất rõ thiên sứ bốn cánh mạnh đến mức nào, nhưng bây giờ người đàn ông này lại có thể dễ dàng giết chết ông ta, chứng tỏ thực lực cường đại đến nỗi không thể nào tưởng tượng nổi!
“Ngươi… ngươi thế mà dám…
J
Bốn thiên sứ sợ hãi nhìn người đàn ông, giọng nói không ngừng run rẩy.
Nhưng chưa kịp nói xong, người đàn ông đã vung tay lên, thân thể của bốn người lần lượt nổ tung, không còn sót lại một mảnh xương nào!
Soat!
Sau khi thắng tay giết sạch năm thiên sứ, người đàn ông lại nhìn Diệp Phàm.
“Ông…
“Thuộc hạ đến trễ khiến thiếu chủ bị thương. Xin thiếu chủ hãy trách tội!”
Vừa dứt lời, người đàn ông trực tiếp đi tới rồi quỳ xuống trước mặt hắn.
Diệp Phàm nghe thấy lời này của đối phương, ánh mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
“Sở trưởng!”
Diệp Phàm còn chưa kịp hỏi, hai vị trưởng lão đã vượt qua biển, hô to với người đàn ông này.
“Ông là sở trưởng của sở Tài Quyết Thế giới? Thuộc hạ của ba tôi?” Diệp Phàm hỏi thẳng.
“Thuộc hạ là Mạch Thiên Uyên – người hầu của chủ nhân!” Người đàn ông thấp giọng nói.
“Người hầu?”
Ánh mắt của Diệp Phàm hiện lên một tia kinh ngạc, với thực lực này của đối phương lại đi làm người hầu ba hắn sao?
Lúc này, trong lòng Diệp Phàm ngày càng tò mò muốn biết nhiều bí mật về ba mình.
Diệp Phàm cũng phát hiện mình đã đánh giá thấp thực lực của ông.
Trước đây hắn chỉ cho rằng cha mình chỉ là một cường giả võ đạo, nhưng bây giờ xem ra ba hắn từ lâu đã trở thành tu hành giả, hơn nữa tu vi còn rất mạnh, nếu không sẽ không có khả năng một cường giả như Mạch Thiên Uyên cam tâm tình nguyện làm người hầu!
“Ông biết ba tôi ở đâu không?” Diệp Phàm hỏi.
“Kể từ khi chủ nhân thành lập sở Tài Quyết rồi rời đi, từ đó thuộc hạ cũng chưa từng gặp lại chủ nhân!” Mạch Thiên Uyên trầm giọng nói.
“Ông cũng không biết ba tôi ở đâu à?” Diệp Phàm khẽ cau mày, ánh mắt lóe lên.
Bây giờ hắn chắc chắn rằng ba hắn vẫn chưa chết, nhưng nếu ông không chết thì ông rốt cuộc ở đâu? Tại sao đã nhiều năm như vậy mà ông không tới nhận mình?
Giờ phút này, trong lòng Diệp Phàm tràn ngập rất nhiều nghi vấn, hắn rất cần ba mình đến để giải đáp!
“Thiếu chủ, cái này cậu hãy cầm lấy đi!”
Đột nhiên, Mạch Thiên Uyên lấy từ trong túi ra một chiếc hộp và đưa cho Diệp Phàm.
Diệp Phàm nhìn chiếc hộp, trực tiếp cầm lấy nó rồi mở ra.
Soat!
Soat!
Trong nháy mắt, sắc mặt Diệp Phàm thay đổi, ánh mắt không giấu được sự kinh ngạc.