Chương 1105 Nhân Đạo Hộ Giáp
Lúc này, một trong bốn người liếc nhìn Diệp Phàm: “Trên người ngươi có hơi thở của người tộc Thiên Sứ, vậy nên người chính là kẻ đã giết chết điện chủ Thánh Điện?”
“Đúng vậy, người là do ta giết, làm sao? Muốn báo thù à?” Diệp Phàm nhìn bốn thiên sứ, lạnh lùng nói.
“Tuy rằng điện chủ Thánh Điện vẫn chưa thức tỉnh huyết mạch thiên sứ, nhưng vẫn là thành viên của tộc Thiên Sử, ngươi dám làm như thế chính là không xem tộc Thiên Sứ ra gì!”
“Ngươi tự sát đi!”
Thiên sứ đó nhìn thẳng vào Diệp Phàm rồi ra lệnh, giọng điệu vô cùng cao ngạo.
“Muốn ta tự sát?”
“Ha Ha!”
Diệp Phàm cười lạnh một tiếng, kinh thường nhìn đám người thiên sứ: “Khẩu khí của các người ngông cuồng thật đấy, muốn ta tự sát à, các người có tư cách đó sao?”
Soat!
Lời nói của Diệp Phàm trực tiếp khiến sắc mặt của bốn người này tối sầm lại, ánh mắt bọn họ lóe lên tia sắc lạnh.
“Sau một nghìn năm, tất cả con người trên trái đất này đều trở nên ngạo mạn như vậy à?”
Một thiên sứ khác khinh thường nhìn Diệp Phàm.
“Không cần phí lời với hắn, nếu như hắn đã không muốn tự sát, vậy thì chúng ta sẽ đích thân trừng phạt hắn!”
Bốn thiên sứ ngay lập tức tấn công Diệp Phàm, mỗi người đều kích hoạt sức mạnh của đôi cánh sau lưng, những tia sáng thần thánh liền phóng ra từ trong cánh của họ rồi nhanh chóng hóa thành bốn luồng ánh sáng, lao thẳng về phía Diệp Phàm.
Bùm! Bùm! Bùm! Bùm! Bùm!
Bốn luồng sáng này lao nhanh trong không khí tạo ra những tiếng nổ chói tai, ánh sáng cũng rất chói mắt, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Diệp Phàm.
Sức mạnh của những tia sáng này còn đáng sợ hơn gấp trăm lần so với tên lửa mạnh nhất của một quốc gia!
Bây giờ bốn luồng ánh sáng cùng lúc tấn công, sức mạnh đủ để nhấn chìm một phần ba hành tinh này!
Hại vị trưởng lão đều lo lắng nhìn Diệp Phàm.
“Nhân Đạo Hộ Giáp!”
Diệp Phàm chợt hét lớn, trong cơ thể hắn cũng bắn ra một luồng hào quang chói mắt.
Dưới luồng ánh sáng này, trên người Diệp Phàm xuất hiện một bộ áo giáp in dấu nhật nguyệt sơn hà, ẩn chứa hơi thở rất thần bí, giúp hắn cản lại bốn luồng ánh sáng này!
Bùm bùm bùm!!!
Vô số tiếng nổ nối tiếp nhau vang lên.
Uy lực của bốn luồng ánh sáng này cực kỳ cường đại, ngay cả cường giả Luyện Khí Cảnh cũng không thể né tránh được!
Vậy nên với thực lực bản thân Diệp Phàm, muốn ngăn cản hoàn toàn cũng không phải chuyện dễ dàng, nhưng bây giờ hẳn đã có bộ giáp thần bí này, hắn tỏ ra rất bình tĩnh!
Cuối cùng, cả bốn luồng ánh sáng đều tan biến và hơn nửa hòn đảo của sở Tài Quyết đã bị phá hủy.
Nhưng Diệp Phàm vẫn đứng nguyên tại chỗ, một sợi tóc cũng không bị tổn thương!
Soat!
Lúc này, vẻ mặt của bốn thiên sứ đều thay đổi, đồng tử co rút lại và hoài nghi nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm.
Bọn họ không thể ngờ rằng với sức mạnh của bốn người bọn họ lại không thể tổn thương được Diệp Phàm dù chỉ một chút.
Lúc này, vẻ mặt của bọn họ giống hệt như đám thần chủ của Liên minh Chúng Thần trước đây.
“Thiếu chủ đang mặc áo giáp gì vậy? Sức phòng ngự sao có thể mạnh như thế?”
Hai vị trưởng lão kinh ngạc nhìn Diệp Phàm, sau đó lại nhìn chằm chằm vào áo giáp trên người đối phương!
“Thiên sứ mấy người chỉ có chút bản lĩnh này thôi à?” Diệp Phàm chế nhạo.
Lời nói này của hắn trực tiếp khiến bốn thiên sứ này vô cùng tức giận, bọn họ vỗ cánh sau lưng, đồng loạt lao thẳng về phía Diệp Phàm.
Lúc đó, tay bốn người họ nhanh chóng tạo ấn quyết, toàn thân bộc phát ra ánh sáng đến chói mắt rồi bốn luồng ánh sáng này tấn công về phía Diệp Phàm.
Đòn tấn công này là đòn mạnh nhất của bọn họ, nó còn đáng sợ hơn đòn tấn công vừa rồi mười mấy lần!
Hự!!!
Lần này, toàn thân Diệp Phàm cũng tỏa ra luồng sát khí Tu La khủng khiếp, hai tay chắp lại để ngưng tụ thành một thanh kiếm quang màu máu.
“Tu La Trảm!”
Diệp Phàm hét lớn, kiếm quang màu máu liền chém về phía luồng ánh sáng đang lao đến.
Khi đòn tấn công của cả hai va chạm với nhau, trời đất rung chuyển như muốn nứt toạc ra vậy.
“Rút!”
Sắc mặt của hai vị trưởng lão chợt thay đổi, hét lên.
Bọn họ dẫn người của sở Tài Quyết nhanh chóng rút lui.
Bùm! ! !
Giây tiếp theo, hòn đảo sụp đổ hoàn toàn và chìm thẳng xuống biển.
Bốn thiên sứ đồng loạt ngã xuống, miệng hộc máu, hiến nhiên đã bị thương nặng.
Còn Diệp Phàm thì hừ một tiếng, khí huyết và thân thể đã trở lại bình thường, lúc này hắn đang đứng trên mặt biển.
Với thực lực hiện tại của Diệp Phàm, mặc dù chưa thể bay, nhưng hắn vẫn có năng lực đi lại trên sóng.
Trải qua một trận đại chiến, bốn thiên sứ đều kinh hãi nhìn Diệp Phàm, thực lực của đối phương đã vượt qua sức tưởng tượng của bọn họ.
Bộp! Bộp! Bộp!
Lúc này, chợt có một tràng vỗ tay vang lên từ khoảng không.
Sau đó, một thiên thần khác liền xuất hiện, toàn thân cũng tỏa ra ánh sáng thần thánh.
Nhưng thiên sứ này khác với bốn thiên sứ kia, trên lưng ông ta có hai đôi cánh lớn, hơi thở cũng đáng sợ hơn.
Nhìn đối phương có hai đôi cánh, ánh mắt Diệp Phàm hiện lên một tia kinh ngạc, hắn không ngờ thiên sứ này lại có thể mọc ra hai đôi cánh, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy!
“Tham kiến thiên sứ bốn cánh đại nhân!”
Lúc này, bốn thiên sứ kia đều kính cẩn nói với thiên sứ này.
“Không ngờ trên địa cầu này lại có thể sinh ra một con người cường đại như ngươi!” Thiên sứ bốn cánh nói với Diệp Phàm, vẻ mặt có chút tán thưởng.