Chương 1100 Tần Thiên có thật sự quan trọng vậy không?"
- Trang Chủ
- Thần Vương Lệnh - Tần Thiên (full)
- Chương 1100 Tần Thiên có thật sự quan trọng vậy không?"
Dương Nguyên Khánh liếc nhìn Mã Kim Long một cái, nở nụ cười ý tứ sâu xa.
“Kim Long, xem ra có một vài chuyện cha của cháu vẫn chưa kể cháu nghe rồi.”
“Hôm nay cháu cũng tới đây rồi, thì để cậu kể cho cháu nghe một chuyện nhé.”
“Hiện giờ ở Thành phố Cẩm Hồ chúng ta có bố cục năm gia tộc lớn hoạt động độc lập. Vốn dĩ ở thành phố này, thậm chí là ở cả bảy tỉnh phía Nam, thì địa vị của năm gia tộc lớn chúng ta vẫn được coi là khá ghê gớm.”
“Chỉ là so với các thế lực bên ngoài thì vẫn còn quá yếu.”
“Ví dụ như nhà họ Hạ ở phía Bắc, nhà họ Tần ở phía Tây Bắc, nhà họ Hải ở phía Đông.”
“Tất cả những gia tộc đó đều có thể thống trị rất nhiều tỉnh, đó mới thật sự là những con quái vật khổng lồ.”
“Mấy năm nay chúng ta cũng biết rằng các thế lực bên ngoài vẫn luôn dùng đủ mọi cách để tiến hành xâm nhập vào phía Nam chúng ta.”
“Trước cục diện thế này, cả mấy trưởng tộc đều đã cùng âm thầm bàn bạc.”
“Với sức mạnh của bất kỳ ai trong số chúng ta thì đều không đủ để chống lại những con quái vật khổng lồ kia. Cách duy nhất, chính là hợp lực lại.”
Nghe đến đây, đôi mắt Dương Côn tỏa sáng, nói: “Cha, việc thành lập liên minh Nam thương đã được quyết định rồi ư?”
Dương Nguyên Khánh nhẹ nhàng gật đầu: “Mặc dù vẫn chưa ra quyết định cuối cùng, nhưng mà cũng đã tám chín phần là vậy rồi.”
“Bước tiếp theo là chọn ngày, triệu tập toàn bộ các lãnh đạo của các thương hội, các gia tộc có tính đại diện cho toàn tỉnh.”
“Mọi người bỏ phiếu biểu quyết bầu chọn ra minh chủ đời đầu tiên.”
Mã Kim Long nghe vậy thì sững sờ.
“Nói như vậy, nghĩa là người nào trở thành minh chủ liên minh Nam thương là có thể lãnh đạo toàn bộ bảy tỉnh phía Nam sao?”
“Chuyện lớn như vậy sao cha cháu không nói cho cháu biết!”
“Đây đúng là chuyện lớn mà!”
Dương Nguyên Khánh cười nói: “Có thể là do vẫn chưa ra quyết định cuối cùng cho chuyện này, hơn nữa còn vì muốn kiểm tra cháu một chút, cho nên cha cháu mới không nói cho cháu đó.”
“Vẫn chưa tới lúc công khai chuyện này, Kim Long, Dương Côn, hai đứa ra ngoài chớ nên nói lung tung.”
Mã Kim Long nhẹ nhàng gật đầu, nhưng cậu ta vẫn còn thấy hơi khó hiểu.
“Cậu, những chuyện này có liên quan gì tới Tần Thiên sao?”
Dương Nguyên Khánh trầm giọng nói: Sao cháu lại hồ đồ vậy chứ!”
“Cháu đã điều tra lai lịch của Tần Thiên chưa?”
“Theo như cậu biết, cậu ta không chỉ là một tay sừng sỏ của một địa phương nhỏ như Long Giang thôi đâu.”
“Mà An Quốc ở Nam Giang, nhà họ Triệu ở Vân Xuyên, lãnh đạo thương hội tỉnh Phúc Long, bọn họ đều rất nể mặt cậu ta đó.”
“Đến khi đó, người nào muốn ngồi lên vị trí minh chủ thì đều khó tránh khỏi việc giành lấy sự ủng hộ của những người này.”
“Bây giờ cháu đã biết tầm quan trọng của Tần Thiên rồi chứ?”
Mã Kim Long nuốt ngụm nước bọt, nói: “Cậu muốn làm minh chủ, muốn có được sự ủng hộ của Tần Thiên, đúng không?”
“Chỉ là, Tần Thiên có thật sự quan trọng vậy không?”
Dương Nguyên Khánh cười: “Có.”
“Cho dù là những người kia ủng hộ cậu ta thật hay chỉ là bề ngoài, thì trong thời điểm mấu chốt thế này, chúng ta đều không thể đắc tội với Tần Thiên.”
“Với lại, chúng ta phải đi trước một bước, lôi kéo Tần Thiên trước khi các gia tộc khác bắt đầu lôi kéo cậu ta.”
“Cháu yên tâm, chờ tới khi cậu thành minh chủ Nam thương rồi, cháu muốn giết ai thì cũng chỉ như một bữa ăn sáng thôi.”