Chương 1098 "Cậu yên tâm."
Ai mà ngờ, Tần Thiên lại nói ngay: “Lưu tổng, để tôi sắp xếp người đưa ông đi.”
“Đồng Xuyên Thiết Tí, hai người đi theo ông chủ Lưu, sát sao bên cạnh bảo vệ ông ấy an toàn.”
“Vâng, anh Thiên!” Đồng Xuyên và Thiết Tí vội vàng nhận lời.
Vốn dĩ Lưu Xán còn định từ chối, nhưng mà nghĩ chắc chắn Mã Kim Long sẽ không từ bỏ ý đồ nên ông ấy đồng ý luôn.
Trong phòng chỉ còn lại Tần Thiên và Tô Tô.
Tô Tô bất mãn: “Em có thể nhìn ra là anh đang cố tình không cho Lưu Xán giới thiệu tình huống ở thành phố Cẩm Hồ đó, vì sao?”
“Anh đuổi người ta đi như thế thì có phải là bất lịch sự quá không hả?”
Tần Thiên kéo Tô Tô lại, cười nói: “Giờ không còn sớm nữa, em nên đi ngủ đi.”
“Vợ à, bây giờ chuyện phía bên này đã được giải quyết rồi. Tiếp theo, theo như kế hoạch lúc trước của chúng ta thì anh sẽ ở lại đây điều tra nghiên cứu.”
“Ngày mai em về Long Giang đi.”
“Anh bảo Ngưng Sương và Mai Hồng Tuyết đưa em đi.”
Thấy Tô Tô muốn từ chối, hắn vội vàng nói: “Trụ sở chính mới là quan trọng nhất. Em không thể cứ mặc kệ nó như vậy được.”
“Thôi được rồi.” Lúc này Tô Tô mới gật đầu đồng ý. Cô ấy ngáp một cái, thật sự rất mệt mỏi.
Tần Thiên nhìn Tô Tô thiếp đi, hắn đi ra phòng khách châm một điếu thuốc, nhìn bên ngoài cửa sổ, nhà nhà đang sáng đèn, hắn nhíu mày lại.
Tô Tô nói rất đúng, hắn cố tình ngăn cản không cho Lưu Xán giới thiệu tình hình thành phố Cẩm Hồ.
Bởi vì hắn biết rõ, tình hình ở đây phức tạp hơn bất cứ thành phố phía Nam nào mà trước đây hắn từng đi qua.
Là thành phố lớn nhất, phồn hoa nhất trong bảy tỉnh phía Nam, sự tranh đấu ở thành phố Cẩm Hồ chắc hẳn cũng là khốc liệt nhất.
Hắn không muốn Tô Tô lo lắng về chuyện đó.
Hắn cũng biết, chắc chắn nhà họ Mã sẽ không từ bỏ ý đồ. Mà nhà họ Mã cũng chỉ là một trong năm gia tộc lớn.
Tần Thiên muốn làm lớn ở đây thì ngoài nhà họ Mã ra, đương nhiên hắn cũng sẽ phải động đến miếng bánh của các gia tộc khác nữa.
Cho nên hắn mới nóng lòng muốn đưa Tô Tô quay về Long Giang.
Vì, đến cả hắn cũng không thể đoán trước được rốt cuộc sau này sẽ còn có những mối nguy gì nữa.
Hắn cảm thấy lòng mình hơi bối rối, do dự hồi lâu, hắn mới bấm một dãy số điện thoại.
Là An Quốc.
“lão An, tôi đến Cẩm Hồ rồi.”
“Tôi và vợ tôi muốn chuyển tập đoàn Tô Ngọc về đây. Ông cảm thấy sao?”
Trong điện thoại, giọng nói của An Quốc hiếm khi có chút hưng phấn thế này.
“Đại thiếu gia, cậu nên làm vậy từ lâu rồi!”
“Sau khi trải qua chuyện lúc trước, hẳn là cậu biết rõ hơn ai hết rằng người nhà họ Tần cậu sẽ không dễ dàng buông tha cậu.”
“Muốn chống lại bọn họ, xem ra hiện giờ chỉ có cách nắm được bảy tỉnh phía Nam thì mới miễn cưỡng có tí cơ hội.”
“Cậu yên tâm.”
“Lão già tôi đây, cậu muốn sử dụng lúc nào cũng được.”
Hàn huyên thêm một lúc, bấy giờ Tần Thiên mới tiêu tan. Hắn hạ quyết tâm phải chiếm được Cẩm Hồ, lấy bảy tỉnh phía Nam làm căn cứ của mình.