Chương 1092 "Cứ xem tiếp đi."
Đối mặt với Lưu Xán đang quỳ gối thỉnh cầu, Mã Kim Long thờ ơ.
Vì, mục tiêu lúc này của cậu ta đã không còn là Lưu Xán nữa, mà là Tần Thiên.
Cậu ta nhìn Tần Thiên chằm chằm, cười gằn: “Điều mà cô gái này gặp phải tối nay, đều là do mày đó.”
“Chẳng phải mày trâu bò lắm sao? Còn muốn ra mặt giúp Lưu Xán cơ mà!”
“Bây giờ, Tần, trừ khi mày bó tay chịu trói, để tao chặt hai tay của mày.”
“Nếu không, thì cứ đợi mà xem kịch vui đi!”
“Ha ha ha ha.”
Lưu Xán vội vàng nhìn về phía Tần Thiên, gấp gáp nói: “Chẳng phải cậu nói cậu có cách sao?”
“Không phải cậu nói có thể bảo vệ tôi và người nhà tôi an toàn sao? Cậu mau nói gì đi!”
“Nếu Tiểu Thiến gặp chuyện gì, cả đời này tôi sẽ không tha thứ cho cậu!”
Tần Thiên cười khẩy: “Ông chủ Lưu, ông vội gì chứ.”
“Chẳng phải Mã Kim Long bảo chúng ta xem kịch vui sao? Vậy thì cứ từ từ mà xem đi.”
“Cậu nói cái gì?” Lưu Xán phẫn nộ đến đỏ cả mắt: “Đến bây giờ mà cậu còn có tâm trạng xem kịch sao?”
Mã Kim Long cười ha hả, đắc chí nói: “Lưu Xán, ông từ bỏ đi!”
“Đây là ở nước ngoài, tay Tần Thiên không thể nào duỗi dài vậy đâu.”
“Muốn con gái ông sống cũng được, bây giờ, ông đâm mạnh một nhát dao vào người Tần Thiên ngay cho tôi!”
Lúc này, khoảng cách giữa những con ma men kia và Thiến Thiến chỉ còn lại chưa đến một trăm mét.
Bọn chúng như một bầy sói, hô to gọi nhỏ, bắt đầu chạy như điên.
Mà Thiến Thiến đeo tai nghe đắm chìm trong thế giới âm nhạc, vẫn chưa hề phát hiện điều gì.
“Mã Kim Long, mau ra lệnh cho bọn chúng dừng lại đi!” Lưu Xán quát to một tiếng, nắm con dao trên mặt đất lên, đôi mắt đỏ bừng, đâm dao về phía Tần Thiên.
Thiết Tương ở sau lưng Tần Thiên hơi vươn tay, nhẹ nhàng tóm lấy cổ tay Lưu Xán.
Lưu Xán cảm thấy như bị kìm sắt kẹp lại vậy, ông ấy đỏ bừng mắt: “Có gan thì các người giết tôi luôn đi!”
“Nếu không, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho các người!”
Thiết Tượng lạnh lùng nói: “Anh Thiên đã nói không sao, thì nghĩa là không sao.”
“Cứ xem tiếp đi.”
Lúc này, Mã Kim Long ở bên cạnh đột nhiên khiếp sợ nói: “Mấy tên này là ai?”
“Bọn họ từ đâu ra? Có chuyện gì thế này?”
Lưu Xán ngẩn ra một lúc, rồi vội vàng quay đầu nhìn màn hình điện thoại.
Chỉ thấy đám đàn ông kia chỉ còn cách con gái ông ấy ba mươi mét. Thì đúng lúc này, bỗng nhiên có mười mấy người đàn ông cường tráng mạnh mẽ xông ra từ hai bên đường.
Bọn họ cùng mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, ánh mắt sắc bén như dao găm.
Như là những con thú hoang trong rừng núi vậy, họ không nói một lời mà xông tới chỗ những tên lưu manh kia.
Một tiếng hô kinh hãi vang lên, “bụp” một tiếng, hình ảnh trong điện thoại bị tắt.
Hẳn là người cầm máy bị thương, điện thoại rơi xuống đất.
Chỉ là, những tiếng kêu thảm thiết vẫn không bị gián đoạn.
Sau một tràng tiếng kêu khóc om sòm, màn hình điện thoại lại sáng lên, trong đó xuất hiện một người đàn ông trung niên mặt chữ “Quốc.”