Chương 1090 Và cả ông nội A Tân của chúng mày
“A!” Tiếng kêu thảm thiết thê lương thốt ra khỏi miệng Hoàng Phong, vẻ mặt gã ta đau đến nỗi trắng bệch.
“Khốn nạn!”
“Tao giết mày!” Trong cơn điên cuồng, gã ta giơ một bàn tay khác lên, bất chấp tất cả mà đánh Tần Thiên.
Tần Thiên vẫn ngồi đó, lần này, cuối cùng nửa thân trên của hắn cũng động đậy.
Hắn hơi ngửa người ra sau, tránh né bàn tay của Hoàng Phong. Sau đó, một bàn tay hắn bắt lấy cổ tay Hoàng Phong một cách tài tình, ấn lòng bàn tay gã ta xuống mặt bàn.
Hoàng Phong hơi ngẩn ra, không kịp phản ứng lại.
Một tay khác của Tần Thiên cầm lên chiếc nĩa còn lại trên đĩa.
Tay cầm chiếc nĩa hạ xuống!
“A!”
Trong tiếng kêu đau đớn thê thảm, cả người Hoàng Phong đau đến nỗi run lẩy bẩy. Nhưng mà gã ta không thể nào thoát ra được.
Vì, một bên tay còn sống sờ sờ bị nĩa đâm xuyên qua, đóng xuống mặt bàn gỗ nguyên khối.
Bên cạnh, cả đám Mã Kim Long đều sợ ngây người.
Cuối cùng Tần Thiên cũng hút xong một điếu thuốc, hắn dụi điếu thuốc xuống gạt tàn, cười với Mã Kim Long: “Cậu Mã, cậu thấy đề nghị của tôi thế nào?”
“Tên điên!”
“Cái tên điên nhà mày!” Mã Kim Long hét to một tiếng, cậu ta lấy lại tinh thần vội vàng nhảy sang bên cạnh.
Mã Thiên Minh và Ôn Văn vội vàng lao qua đó che chắn trước mặt cậu ta.
Ôn Văn cắn răng nói: “Cậu chủ đừng sợ.”
“Dù tên họ Tần có lợi hại hơn nữa thì cũng chỉ có một mình mà thôi. Cậu quên rồi sao, chúng ta có rất nhiều người!”
Mã Kim Long bừng tỉnh, vội vàng hét lớn ra bên ngoài: “Các người còn đứng ngây ra đó làm gì?”
“Mau xông lên đi!”
“Ai giết được Tần Thiên tôi thưởng cho một nghìn vạn!”
Cùng với tiếng nói, mấy chục người mặc áo choàng đen xông ra từ bốn phía trong sân. Trong tay bọn họ cầm những thanh đao dài xông về phía cửa.
Thấy cảnh này, Lưu Xán lại lắp bắp kinh hãi.
Mã Kim Long nói đúng, cho dù Tần Thiên có tài giỏi đến đâu thì cũng chỉ có một mình, hai quyền khó địch nổi bốn tay.
Xem ra Mã Kim Long đã có chuẩn bị từ trước, còn bí mật cho nhiều người mai phục như thế.
“Tần Thiên, chạy mau đi!” Lưu Xán kéo cánh tay Tần Thiên, vẻ mặt lo lắng.
Không ngờ rằng Tần Thiên chỉ cười nhạt một tiếng, nói: “Ông chủ Lưu, đừng vội.”
“Cứ thưởng thức trò vui đi.”
Thưởng thức trò vui?
Lưu Xán ngẩn ra một lúc, còn chưa kịp đáp lại thì đã nghe thấy một giọng nói thản nhiên vang lên ở trong sân.
“Các cháu, ông nội Đồng của các cháu tới rồi đây!”
“Cả ông nội Thiết của chúng mày nữa!”
“Và cả ông nội A Tân của chúng mày!”
Ba người đàn ông to cao lực lưỡng như hổ lao về phía mười mấy tên vệ sĩ, tựa như hung thần ác sát trong bóng đêm.
Mấy tên vệ sĩ thấy vậy vội vàng vung đao chém giết.
Nhưng mà, đối mặt với Đồng Xuyên, Thiết Tí và A Tân, bọn họ cứ như một đám cừu con mềm yếu vậy.
Chỉ trong vòng vỏn vẹn ba phút, khi tên cuối cùng ngã xuống, trận chiến đã kết thúc.
Đồng Xuyên liếm môi một cái, vẻ mặt vẫn chưa hết thòm thèm: “Thủ lĩnh, có còn nữa không?”
“Thế này vẫn chưa đủ làm nóng người đâu.”